Trăng sáng trên trời, người và trăng đều viên mãn.
Cái ngày mười lăm tháng tám này, được loài người ban cho một ý nghĩa tuyệt đẹp.
Khi hai người cùng nhau trải qua mùa Trung Thu đầu tiên, A Du còn đang làmột kẻ ăn xin, một chiều nọ nàng dùng hết tiền để dành bấy lâu để muamấy cái bánh bao nóng hổi cùng với vài viên thịt kho đậu khô thơm ngàongạt, mở bánh bao ra, lại bỏ nhân thịt vào.
Thái Tử Trường Cầm còn nhớ khi ấy nàng vừa cười vừa dỗ đứa bé mới một tuổi bên cạnh:
”A Nhiên, chúng ta ăn bánh Trung Thu, năm nay chúng ta ăn nhân thịt kho, sang năm chúng ta ăn nhân hạt sen, được không?”
Năm sau, nàng quả thật thực hiện được lời hứa của mình, mặc dù rằng trước đó, nàng đã phải nhịn ăn lâu thật lâu.
Hôm nay, hẳn là cái Trung Thu cuối cùng bọn họ trải qua cùng với nhau.
Thái Tử Trường Cầm liếc nhìn chiếc mâm lớn đặt trên bàn đá trong viện, sauđó ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng sáng ngời như đĩa ngọc không khác gìnăm ấy, chỉ là...
Không lâu sau, A Du cầm trong tay một con cuavới mấy món thức ăn vội vã trở về, sau khi bày biện tươm tất các thứtrong tay, nàng nhẹ nhàng nói:
”Như vậy là đủ hết rồi!”
”Vìlàm những loại bánh Trung Thu này ta mệt muốn chết đấy.” A Du ngồi xuống giọng oán trách trêu đùa, “Nếu hôm nay đệ không ăn cho hết, năm sauđừng hòng ăn một cái nào, hừ, có xin ta cũng không làm.”
Trường Cầm nhìn đống bánh Trung Thu nếu chồng lên cũng cao tới đầu ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/56784/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.