Muôn dặm không mây, khí trời quang đãng.
A Du vẫn như thường lệ đứng bán mì trên đường, sau khi đệ đệ nhà nàng “khỏi bệnh”, họ liền trở về cuộc sống lao động hàng ngày.
Có điều là, trên mặt nàng dù vẫn treo nụ cười rạng rỡ chuyên nghiệp, nhưng trong lòng mơ hồ có chút u buồn.
Bởi vì, sau khi nàng vạch trần chân tướng “giun yêu” của đệ đệ nhà mình,lại hỏi hắn có cần thải âm bổ dương không, hắn lại... giận dỗi rồi.
Cách hờn giận của A Nhiên nhà nàng tất nhiên khác với những đứa trẻ nhàngười ta, nói cười hành vi không khác thường ngày chút nào, chỉ là lạikhiến người ta cảm thấy rằng: “Ta rất tức giận! Hậu quả rất nặng nề!”
Thế nên, A Du, u buồn.
”Haiz!” A Du thở dài, cho dù là yêu tinh, cũng là một con yêu tinh nhỏ nhen.
Có điều trong chốc lát lại tưởng tượng đệ đệ nhà mình mang khuôn mặtnghiêm túc bò tới bò lui xới đất như con giun, A Du không khỏi khôngnhịn được “xì” một tiếng bật cười, trộm liếc mắt nhìn về phía cậu béđang ngồi yên ở cách đó không xa, lại nghĩ nếu một ngày nào đó bản thânnhổ cải trong vườn, trong đất có thể xuất hiện đầu của A Nhiên không... Nàng rốt cục không nén được che miệng quay đầu, lại cười trộm một trận.
“...” Thái Tử Trường Cầm không biết hắn đã bao lâu rồi không nếm trải cái cảm giác thất bại này, dù cho đối phương không nói, hắn cũng mơ hồ có thểđoán được nàng đang nghĩ cái gì, song hắn quyết định tuyệt đối khôngnghiên cứu kỹ, bởi vì những suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/56782/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.