”Để cho bọn họ ăn bát mì khủng bố kia của tỷ, xem như đã thay đệ báo thù rồi.”
Dù cho cảm xúc trong dạ có phức tạp hơn nữa, vừa nghe được những lời ấy,lòng Thái Tử Trường Cầm vẫn dâng lên một chút cảm giác bất đắc dĩ, từkhi hắn gặp được cô bé vô tri này, lòng vẫn thường thường xuất hiện loại cảm khái ấy.
Độ hồn vô số kiếp, tâm tình như vậy hắn đã lâu chưa từng trải qua.
Trầm ngâm một lúc, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi vẫn là mềm lòng.”
”Phụt!” A Du phì cười, cúi người chăm chăm nhìn khắp khuôn mặt nho nhỏ của đệđệ nhà mình, “A Nhiên, đệ rốt cuộc biết giận dỗi rồi sao?”
“...”
”Chẳng qua là nói đến cùng tỷ vẫn là phải cảm tạ bọn họ, nếu không nhờ họ, tỷ sao có thể nhặt được đệ kia chứ?”
Là người, đều có bí mật.
A Du mặc dù trong mắt của Thái Tử Trường Cầm thật ngốc, nhưng nàng dù thế nào cũng không phải kẻ ngốc không rõ đầu cua tai nheo ra sao, nàng biết đệ đệ nhà mình có bí mật, song nàng không thèm để ý, là người ắt có bímật, tỷ như chính nàng cũng có.
Nơi mà nàng đến, chính là bí mật tuyệt đối không thể nói.
Dùng cái cách gần như đáng kinh sợ đi đến thế giới này, trong nháy mắt nàngmất đi tất cả người thân bè bạn, thậm chí là ý nghĩa tồn tại, cho đếnkhi nàng nhặt được đứa bé mới sinh ấy, khoảnh khắc ôm lấy thân thể yếuớt của hắn -- A Du cảm nhận được, hắn cần có nàng.
Nếu không có nàng, hắn nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/56774/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.