Trong nháy mắt hai tháng đã trôi qua.
Mùa đông khiến người ta khó lòng sống sót nhất cũng đã đi mất, A Du cười cười ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp ngoài song cửa sổ.
Nói là cửa sổ, chẳng thà bảo rằng đó là một lỗ thủng trên tường, chiếc vònàng nhặt về kia hóa ra lại rất hữu dụng, ban ngày có thể đựng cháo,buổi tối sau khi đổ cháo vào miệng lại đem nó chèn vào cái lỗ kia, vừakhéo làm cửa sổ chắn gió luôn —— câu “Úng dũ thằng khu” (*) mà trướcđây thầy cô đã giảng trong tiết Ngữ Văn, bây giờ nàng mới chân chínhtrải nghiệm qua một lần.
Sau khi cầm cái vò lên tay, A Du quayngười bước đi, đến bên”chiếc giường” dùng vải bố rách cùng với rơm rạchắp vá lại mà thành ở một góc của gian nhà tồi tàn, đưa tay ôm lấy đứabé sơ sinh, tỉ mỉ kiểm tra một lần, đoạn mới gật đầu, đặt đứa bé xuống, thành thạo nhóm lửa tại góc nhà bên kia, lại đem vò đựng nước treo lên, từ từ gom tất cả củi khô nhặt được trong ngày bỏ vào đám lửa.
Phải nói số của A Du xem như là may mắn.
Nạn dân từ nơi khác đến đây như nàng, nếu có tay nghề hoặc sức lực thì cóthể kiếm một miếng cơm ăn, còn loại giống A Du cũng chỉ có thể làm ănmày, may là những người có hoàn cảnh tương tự nàng tuyệt đối không phảisố ít, gian nhà rách nát ngoại thành này chính là nơi trú thân của bọnhọ.
Người nghèo cũng có nhân nghĩa của người nghèo, những ngườikhác thấy A Du tuổi nhỏ lại còn một mình mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/56772/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.