Một khúc nhạc đã ngừng.
Hai người thật lâu không nói tiếng nào.
Gió thổi nhè nhẹ, sóng nước lăn tăn, cả trời đất dường như im lặng, chỉ có người lái đò khua mái chèo dưới đuôi thuyền, phát ra tiếng nước chảy trầm thấp.
Nhưng cũng không sao, ngược lại càng thêm yên tĩnh.
"A Du cảm thấy khúc này như thế nào?"
A Du thở phào một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Rốt cục cũng có thể nói chuyện?"
"..."
"Nghẹt thở ta." A Du vỗ ngực, lại liếc mặt đối phương, lập tức nói tiếp: "Dễ nghe cực kỳ! Tỷ chưa từng nghe qua âm thanh say động lòng người như thế!"
"Hửm?"
"Thật thật!" A Du đặc biệt quả quyết gật đầu: "Bởi vì tỷ không có ngủ mà."
"..."
Ảo giác sao?
Trong nháy mắt A Du cảm thấy đối phương như muốn cầm cây đàn đập vô đầu nàng…Σ(・口・)
Nhất định là ảo giác, A Nhiên không tàn ác đến thế đâu, đúng không?
Nhưng mà, cũng nên giải thích một chút.
"Lúc trước, cũng có bằng hữu đi nghe nhạc cùng tỷ, nhưng cuối cùng tỷ không thể kiên trì tới phút cuối cùng, cơ hồ mới nghe gần được một nửa liền ngủ thiếp đi, có lúc cũng ở nhà nghe, nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng cũng biến thành bài hát ru con, nhưng mà… " A Du vô cùng xác thực đưa ra một kết luận: "Nghe A Nhiên đàn, tỷ không chỉ tỉnh táo từ đầu tới cuối, hơn nữa còn cực kì cảm thấy nó rất dễ nghe."
"A Nhiên có nói, nghe cầm chính là nghe tâm, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/2085725/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.