Mà lúc này, Thái tử Trường Cầm lại không biết chút nào, bởi vì hắn đang quan sát gian phòng của mình.
Bầu không khí thơm ngát.
Đây là cảm giác đầu tiên của hắn.
Mặc dù đã rời đi năm năm, nhưng mà đối với mỗi một bố cục bài trí nơi này,Thái tử Trường Cầm cũng không có một chút cảm giác xa lạ nào.
Có lẽ là trí nhớ khắc sâu.
Có lẽ là... Bọn họ không có thay đổi chút nào.
Phòng ốc cũng cần hơi thở con người nuôi dưỡng, nếu trong thời gian dài không người nào ở, chắc chắn sẽ mục nát tồi tệ.
Vậy mà, gian phòng này, lại hoàn toàn không thay đổi, thậm chí, lúc hắn rời đi cũng không khác nhiều.
Thái tử Trường Cầm chậm rãi đi vào trong, đập vào mi mắt đầu tiên là trêncái bàn kia đặt một chậu hoa cúc đầy sức sống, mùi thơm mới vừa rồi ngửi được, chính là từ đó mà đến.
Sáng sủa sạch sẽ, không lẫn bụi trần.
Thậm chí ngay cả mành cửa và khăn trải giường, cũng tràn ngập hơi thở yếu ớt của ánh nắng mặt trời.
Trên bàn sách, giấy bút vẫn được bày biện như thế như lúc hắn rời đi.
Đầu ngọn bút được rửa sạch, gió đêm thổi lướt qua, cái chặn giấy vững vàngchặn một góc giấy Tuyên Thành, phía trên trên tờ giấy có nét mực nhợtnhạt.
Đúng rồi...
Hắn nhớ trước khi rời đi từng vì A Du vẽ một bức họa.
Năm đó lúc hắn rời đi, có mang theo, chỉ có nó mà thôi.
Thái tử Trường Cầm đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/2085720/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.