Lần thứ hai nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô, trong lòng Phương Lan Sinh đã hiểu rõ, chỉ là bản thân cố chấp không muốn thừa nhận.
Rung động, những biến đổi trong lòng, khác hoàn toàn hảo cảm dành cho Tương Linh rốt cuộc là thứ gì, hôm nay sau mười năm, y mới dám hiểu.
Nhưng, có hiểu, cũng có ích gì.
Giống như hiểu rõ tâm trạng Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt, không nói gì nữa.
Trong nháy mắt Phương Lan Sinh cúi đầu ngẩng lên, thân ảnh Bách Lý Đồ Tô đã biến mất.
Y không phát hiện, Ngọc Hoành treo bên hông vừa tản ra một chút ánh sáng chói mắt.
.
.
Việc nhìn thấy du hồn giống Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh không nói cho ai biết.
Nhìn Phương Lan Sinh trầm mặc, trái lại làm Hồng Ngọc lo lắng. Nhân lúc cùng y ra ngoài, nàng mới quay sang nhìn y.
“Hầu tử, trong lòng có tâm sự?”
“Ta đang nghĩ đã trì hoãn việc về nhà lâu rồi, đầu gỗ còn chưa tỉnh, Tình Tuyết và Tương Linh đều không có ý định trở về.”
Mơ hồ phát hiện Phương Lan Sinh tận lực lảng tránh vấn đề mình hỏi, Hồng Ngọc cũng không vội, chỉ đưa tay che miệng cười, “Tỷ tỷ cũng sẽ đợi Bách Lý công tử tỉnh mới trở lại Thiên Dung Thành.”
Dừng một chút, nàng lại nói,”Hầu tử thì sao?”
“Việc trong nhà không cho phép ta ở lại lâu, dù gì đã là Phương gia lão gia, đi xa lâu như vậy không thích hợp.”
“Vậy hầu tử không định chờ công tử tỉnh lại?”
“…Nếu hắn tỉnh, tỷ tỷ gửi thư cho ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ki-dam-tolan-nay-con-dau/1348572/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.