Không phải vì một câu nói của Tôn Nguyệt Ngôn làm Phương Lan Sinh ra quyết định, cũng không phải vì Phong Tình Tuyết thúc giục mà khởi hành, càng không phải vì tâm tình kích động của bản thân mà ra quyết định như thế.
Không phải, tuyệt đối không phải.
Phương Lan Sinh trong lòng tự nói tự thuyết phục bản thân, đồng thời lên đường tới địa điểm trong thư.
Tên cũng như đảo, nơi đây hoa đào nở đầy, đẹp tựa tiên cảnh, như một chốn đào nguyên cách biệt hồng trần. Đứng trước phong cảnh như vậy, dù nội tâm có hỗn loạn bao nhiêu cũng nhất thời đắm chìm đến quên rời đi.
Thậm chí, hồng y nữ tử chậm rãi tới gần mình, Phương Lan Sinh cũng không phát hiện.
“Đã lâu không gặp, hầu tử!”
Nghe ra giọng nói quen thuộc, Phương Lan Sinh lập tức quay đầu nhìn thân ảnh ưu nhã kia, nữ tử vẫn một bộ dáng xinh đẹp thướt tha, bèn giơ tay ân cần hỏi thăm, “Hồng Ngọc… Tình Tuyết cũng gọi ngươi tới?”
Nhìn thấy Hồng Ngọc xuất hiện, Phương Lan Sinh cũng không kinh ngạc, y cũng đoán Phong Tình Tuyết chắc sẽ không chỉ gọi một mình y tới. Hồng Ngọc nghe thấy Phương Lan Sinh nói, lại giơ tay che miệng, ha ha cười nói: “Hầu tử quả nhiên trưởng thành không ít, tỷ tỷ cũng không nhận ra được. Mà đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt?”
Phương Lan Sinh chột dạ cúi đầu, thần tình dao động, như sợ bị Hồng Ngọc phát giác ra cái gì.
Nhưng ngay cả như vậy, việc y tránh gặp mặt những cố nhân này, vẫn là sự thực.
Chỉ là lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ki-dam-tolan-nay-con-dau/1348568/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.