Chương trước
Chương sau
Tên gốc: 配阴婚 (Phối Âm Hôn)
Tác giả: 无明有焕 (Vô Minh Hữu Hoán)
Editor: Dina Lynn
Beta: Vũ Tử Tham
- ------_--------
Trương Độ trời sinh có một gương mặt rất trắng, không phải loại mặt trắng đẹp mắt kia mà là trắng bệch như tờ giấy, giống như nữ quỷ ngày đó tôi thấy vậy. Tôi trước giờ vẫn luôn khiếp sợ những người như hắn ta, nhưng thấy hắn ta ra vào nhà họ Trương không hề gặp trở ngại như vậy, có lẽ đúng là thiên sư do bọn họ mời tới. Dù sao thì lão tộc trưởng cũng vừa mới chết, làm lễ cúng bái cũng là điều hiển nhiên.
Hắn nói, từ lúc tôi được gả đến nhà họ Trương, hắn liền để ý quan sát tôi, tới lúc này mới phát hiện ra trên người tôi có sát khí bám quanh, chắc là do đụng phải vật không sạch sẽ. Chuyện này rất khó giải quyết, hắn ta không để cho tôi nói điều này cho tên Muộn Du Bình kia, rằng nhà họ Trương phất lên nhờ việc trộm mộ, gây ra nhiều thủ đoạn tổn hại đến âm đức thế nên rất kiêng kị các loại quỷ thần. Chuyện này nếu Muộn Du Bình mà biết được, nói không chừng hắn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà mất.
Tôi nghe thấy vậy liền đồng ý. Sau đó nghĩ lại mới thấy đầu óc tôi như bị úng nước vậy, nếu tên Muộn Du Bình kia đuổi tôi ra khỏi nhà, chẳng phải là tôi sẽ có lý do để về nhà sao, chẳng biết tôi còn lưu luyến ở lại làm cái gì nữa, đầu bếp nhà họ Trương lại không làm đồ ăn ngon cho tôi. Thế nhưng khi tên Muộn Du Bình kia trở lại, tôi vừa thấy hắn thì đầu lưỡi như mắc cà lăm, trong đầu toàn là hình ảnh hắn đem tôi đi chôn sống, lắp bắp không nói ra được câu nào.
"Sao vậy?" Muộn Du Bình thấy tôi có chuyện muốn nói, liền hỏi.
Tôi ngồi ở trên giường liên tục lắc đầu, tùy tiện bịa ra một câu: "Không có gì...chỉ là có chút buồn ngủ."
Muộn Du Bình nghe vậy liền cau mày, dùng mu bàn tay xoa xoa lên trán tôi. Tôi lẩm bẩm ở trong lòng, làm gì có ai tay nóng như thế này chứ, xem ra tên này cả người chỗ nào cũng nóng rực, ngày mai phải để đầu bếp nấu món gì đó cho người bớt nóng mới được.
"Mấy ngày này đừng có chạy lung tung." Hắn nói.
Tôi bĩu môi, chắc hắn đã phát hiện ra cái gì đó. Sợ hắn nghi ngờ, không còn cách nào khác, tôi đành phải ngoan ngoãn gật đầu. Hắn thấy vậy có vẻ rất hài lòng, cho người vào thay hương liệu đã đốt gần tới đáy. Thế gia vọng tộc loại này đúng là khác người, hương liệu trong nhà tôi phải đốt bằng hết dưới đáy lư mới đi thay, bọn họ lại thật lãng phí.
Tôi còn tưởng là hắn chỉ tới đổi một chút hương liệu trong phòng, nán lại một lát rồi sẽ đi, ai dè tên tiểu tử này lại bắt đầu cởi nút áo khoác, giống như nhất định phải ngủ lại ở chỗ này vậy. Tôi bị hành động của hắn làm cho giật mình, suýt nữa thì hô to gọi người tới bắt lưu manh, bây giờ mới nghĩ tới câu nói kia của hắn "buổi tối tìm cậu" thế mà lại có ý vô sỉ như vậy.
"Anh anh anh đừng có mà tới đây." Tôi ngồi trên giường liên tục nhích mông, chống cự như thường lệ. Trong phòng này chỉ có một cái giường, hắn lại không thể nằm ở dưới đất, như vậy xem ra, trong sạch của tôi tối hôm nay liền đi tong. Tôi ở trong lòng cầu ông cáo bà, thỉnh tội với lão tộc trưởng, không phải là tôi không muốn thủ tiết cho lão nhân gia ngài, mà là bởi ngài nuôi dưỡng ra một đứa con trai không biết liêm sỉ, cái này không thể trách tôi.
Muộn Du Bình hiển nhiên không biết suy nghĩ của tôi, hắn đưa tay chụp tới, người tôi liền dán lên người hắn: "Đến gần một chút."
"Rốt cuộc anh cùng với cha anh có mối thù lớn tới mức nào vậy hả?" Tôi quay mặt đi, đột ngột hỏi hắn, "Người ta có câu, có thù báo thù, có oán báo oán. Thế nhưng tôi là người vô tội, anh không muốn làm con trai tôi thì thôi, việc gì phải như vậy."
Như nghe thấy chuyện hết sức phi lý, Muộn Du Bình nhíu mày, một lúc sau, hắn bực bội nói: "Cậu là thành hôn cùng với tôi."
Tôi thầm mắng hắn trong lòng, tôi đã thấy qua người không biết xấu hổ, thế nhưng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như hắn ta. Thay cha hắn bái đường thành thân vốn đã là một chuyện rất khác người, làm sao mà lại coi là thật đây? Muộn Du Bình trước sau như một vẫn là bình dầu ôi, mặc kệ tôi mắng hắn ra sao, hắn ngủ tôi thế nào thì vẫn thế ấy, thậm chí tôi mắng hắn càng ác liệt thì càng có hứng mắng hơn. Càng về sau tôi càng bị lăn qua lăn lại cho tới khi không còn sức lực để mắng nữa, rồi dứt khoát thở hổn hển cắn một cái trên bả vai hắn.
Răng lợi của tôi trước giờ không được khoẻ cho lắm, trước kia chú Ba nói tôi gặm con cua thôi mà cũng tốn mất bao nhiêu sức lực, ấy thế mà phát cắn này dường như lại khiến cho Muộn Du Bình thấy rất đau, tôi nghe thấy hắn hít sâu một hơi, thậm chí ngừng luôn động tác. Cũng vì một phát cắn này mà tôi nếm ra được máu của Muộn Du Bình, ngọt ngọt tanh tanh, vị máu người trước giờ đều chẳng ra làm sao. Lúc này đầu lưỡi của tôi như nóng lên, cay cay tê tê, đầu óc ban nãy còn đang mơ mơ màng thoáng cái liền tỉnh táo trở lại.
Ấy thế nhưng lúc này Muộn Du Bình lại lấy tay che mắt tôi, trong hơi thở gấp gáp, hắn dường như muốn hôn tôi, chiếc lưỡi mềm mại của hắn tiến vào quét sạch vị ngọt ngào từ bên trong khoang miệng tôi. Cũng vào lúc này, mồ hôi ấm áp trên người hắn rơi lên mặt tôi, sau đó chảy dài xuống cổ.
Xem ra làm chuyện này rất tiêu hao thể lực.
Đêm hôm đó chúng tôi hành nhau cho tới gần nửa đêm, tiếng la hét của tôi phát ra không nhỏ, chẳng biết trong nhà có bao nhiêu người nghe thấy nữa. Dù sao từ xưa đến nay, đoán chừng ít có ai như tôi dám quang minh chính đại vụng trộm cùng với Muộn Du Bình như vậy. Việc này nếu mà truyền đi, e là tôi cũng sẽ phải chấn động trước độ vô liêm sỉ của mình mất. Tôi chỉ nhớ rằng sau lần giày vò hôm đó, Muộn Du Bình ôm tôi vào trong ngực, nói với tôi một câu:
"Mai tôi sẽ ở đây, có thể đưa cậu đi ra ngoài, thế nhưng không được phép bước ra khỏi sân viện nhà họ Trương."
Vừa rồi còn không cho phép tôi chạy lung tung, xem ra chỉ cần hắn thoải mái, mọi thứ đều dễ thương lượng. Đảo mắt một cái, thế nào lại nghĩ tới giấc mơ ngày hôm đó: "Tôi muốn đi thả diều."
Muộn Du Bình có chút sửng sốt, ôm tôi chặt hơn, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Được."
Đến tận trưa ngày hôm sau, tôi vẫn còn tưởng là Muộn Du Bình thực sự sẽ đưa tôi ra ngoài chơi. Tôi ở bên trong phòng buồn bực một hồi, nghĩ tới việc thả diều trong lòng lại ngứa ngáy. Sáng hôm sau, vừa tỉnh lại tôi liền nhìn thấy một con diều hình con bướm ở đầu giường, nó gần giống y đúc con diều xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi hứng thú bừng bừng, vừa định đưa tay ra lấy con diều kia, gáy phía sau bị vật gì đó làm cho đau nhói, khi tôi chạm vào thì hóa ra đó là cái mặt dây chuyền hồ lô bằng ngọc thạch đeo trên cổ đã bị tuột xuống dưới. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, tôi có một tật xấu là khi đi ngủ, bất kể là mặc cái gì, tôi đều sẽ nhét mặt dây chuyền của mình vào bên trong cổ áo. Đêm qua rõ ràng tôi đã nhét mặt dây vào bên trong rồi, không có lý do gì lại bị hất về đằng sau, chẳng lẽ lại có người động vào?
Tôi thầm nghĩ, Muộn Du Bình kia không giống như người sẽ thèm muốn chút ngọc bé tí này, chẳng lẽ lại là nữ quỷ kia chăng?
Càng nghĩ càng thấy lạnh cả người. Tên Muộn Du Bình kia tiến vào, nghi hoặc không biết vì sao tôi còn chưa thức dậy. Tôi không dám ở trong phòng quá lâu, vội vàng bò dậy đi tắm rửa mặc quần áo, cầm con diều rồi kéo Muộn Du Bình ra ngoài.
Thương lượng xong xuôi, Muộn Du Bình đưa tôi tới bên cạnh ao cá chép trong sân nhà họ Trương để thả diều, mặc dù không thoải mái bằng đi ra ngoài chơi, nhưng được ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng là một chuyện tốt. Nhưng nào ngờ, Tôi vừa mới gỡ được sợi dây diều bị rối thì bên kia có người tới tìm Muộn Du Bình với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi không nghe được bọn họ nói gì, nhưng có lẽ là việc quan trọng của nhà họ Trương. Muộn Du Bình nghe xong rồi gọi tôi tới, nói tôi cứ việc chơi, không nên chạy lung tung, hắn phải đi xử lý chút việc.
Tôi nhìn hắn rời đi, thoáng cái hứng thú muốn chơi cũng không còn. Ánh mặt trời chói chang trên đầu làm tôi cảm thấy choáng váng. Nơi này cũng lớn quá rồi đi, không chơi nữa. Tôi lẩm bẩm thu lại dây diều, cầm diều bướm nhỏ quay đầu bỏ đi. Thế nhưng ngay sau đó, tôi mới phát hiện ra là tôi không biết đường trở về phòng tân hôn.
Bố cục nhà họ Trương xây ngoằn ngà ngoằn ngoèo, tôi đi nửa ngày trời cũng không tìm thấy hành lang dẫn vào phòng tân hôn đâu. Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, muốn tìm người hỏi đường cũng không có. Bị mặt trời chiếu vào người khiến tôi trở nên cáu kỉnh, cứ đi lòng vòng như thế này thì biết phải tìm tới khi nào. Tôi đang chuẩn bị phát cáu thì bị một người đứng từ phía sau vỗ một cái lên bả vai.
Việc này khiến tôi sợ hãi hét lên một tiếng, con diều hình bướm nhỏ trong tay tôi cũng đột nhiên bị tôi làm gãy mất một cánh nan tre. Tôi quay đầu nhìn lại, hóa ra lại là cái tên Trương Độ này.
Ban ngày ban mặt bị người dọa sợ, tôi đang định mở miệng mắng hắn thì lại thấy tên này lấm lét giơ ngón tay trỏ ý bảo tôi đừng nói gì cả. Tôi thấy hắn như kẻ gian, híp mắt nhìn xung quanh, xong xuôi mới nói: "Phu nhân đừng nói gì hết, tôi là tới đưa ngài đi trừ tà."
"Trừ tà?" Đầu tôi như lâm vào sương mù, trong lòng nghĩ tại sao đi trừ tà lại phải đi lúc không có người thế này.
"Tôi theo dõi rồi, mấy người tộc trưởng đang bàn việc ở đại sảnh, trong chốc lát sẽ không qua đây được, đây là cơ hội hiếm có đó!" Trương Độ nói, "Phu nhân không hiếu kỳ là con quỷ gì đang quấn lấy ngài sao? Tôi có cách để cho cô ta phải hiện nguyên hình!"
Tôi bị hấp dẫn trước lời này của hắn, không ngừng hỏi hắn là cách gì. Trương Độ vẫn thần thần bí bí muốn tôi đi cùng với hắn tới một nơi. Tôi nhìn thấy vóc dáng hắn như tờ giấy không đủ sức gây sợ hãi, dứt khoát đi cùng hắn, trên đường đi tôi cứ hí hoáy với con diều bướm kia. Từ nhỏ tôi đã thích những món đồ chơi tinh xảo. Con diều này trông rất đáng yêu, sống động như thật, thế nhưng đáng tiếc lúc này lại bị gãy mất một cái cánh. Hôm nào tôi phải hỏi Muộn Du Bình xem có sửa lại được không mới được.
Trong lúc tôi đang loay hoay với cánh bướm, Trương Độ dẫn tôi vào một gian nhà. Tôi nhìn lướt qua thì thấy gian nhà được lợp bằng ngói đen và tường trắng, có mỏ diều hâu ở hai đầu mái uốn cong, trông cứ như nhà thờ tổ vậy. Đối diện với tôi là hai cái cửa gỗ, chiều rộng bằng tôi khi nằm xuống, rộng rãi thoáng đạt, chắc hẳn là từ đường tổ tiên nhà họ Trương, nói không chừng còn có bài vị của lão tộc trưởng.
Kể tới cũng thật lạ, tôi gả đến nhà họ Trương lâu như vậy rồi mà chưa thấy qua bài vị của "Phu quân" đâu, chung quanh cũng không thấy dấu vết của đồ tang đâu cả, lẽ nào lão tộc trưởng ở Trương gia không được người ưa thích, thế nên Muộn Du Bình mới đoạt vợ ông để trả thù chăng?
Kỳ lạ, thật kỳ lạ.
Trương Độ nhìn thấy tôi ngơ ngác, chậm chạp không tới mở cửa, dường như không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng, lấy ra chìa khóa mở ổ khóa đồng lớn trên cửa rồi giơ tay đẩy cửa ra. Cửa mở ra, một luồng khí âm u phả vào mặt, bên trong lạnh lẽo, một mảnh tối om không có chút ánh sáng nào.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, lúc này mặt trời cũng đã lặn, không có mặt trời, tôi cứ cảm thấy âm khí quanh mình càng lúc càng nặng. Tôi không nhịn được mà run lập cập, tim đập thình thịch, không biết có nên bước vào từ đường hay không.
"Phu nhân, ngài còn chờ gì nữa mà không mau bước vào." Trương Độ giục tôi.
Tôi lúc này mới hạ được quyết tâm bước vào cửa, bốn phía ánh nến đã được thắp lên, trong từ đường mới sáng lên được một chút. Thế nhưng tôi vừa mới ngẩng đầu lên, cả người như rơi vào hầm băng, bị đông cứng ngay tại chỗ.
Ngay chính giữa từ đường có một bài vị, trên đó có ghi một cái tên, gọi là: Trương Hải Đường. Phía trên bài vị còn treo một khung ảnh, là loại ảnh chụp mới của người phương Tây, trong tấm hình là một người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan nhỏ và đôi mắt rất to, rõ ràng là nữ quỷ đeo bám tôi đây mà!
Dù đã sớm nghi ngờ cô ấy là quỷ từ lâu, nhưng khi bất ngờ nhìn thấy bài vị và di ảnh đen trắng kia, tôi vẫn rùng mình sợ hãi. Trương Độ đứng ở bên cạnh nhìn lên di ảnh, híp mắt một cái: "Phu nhân, người mà ngài nhìn thấy là cô ấy?"
Tôi run rẩy gật đầu, lắp bắp nói: "Chính là cô ấy... Cô ấy là ai thế?"
"Ngài không cần hỏi nhiều." Trương Độ nói, "Ngài xem, cô ấy liệu có ở trong từ đường này không?"
Tôi chợt hiểu ý hắn, trong lòng càng thêm sợ hãi. Chắc tôi chết mất, có một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau lưng tôi. Ngay khi tôi quay người lại, tôi thấy nữ quỷ - chắc hẳn là Trương Hải Đường - đang đứng cách tôi ba bước, cặp mắt đen thui của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, những vết nứt nẻ trên da trên mặt cô ấy càng hiện rõ hơn, thậm chí còn có thể nhìn thấy những mảng thịt đen thối rữa ứ đọng lại.
Trương Độ nhìn theo ánh mắt tôi, dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng hắn chỉ đứng nhìn theo hướng tôi đang nhìn mà không nhúc nhích gì cả. Tôi thấy hắn ta đứng nhìn đến nỗi người đờ ra, không biết hắn rốt cuộc có nhìn thấy nữ quỷ hay không nữa, ngược lại, Trương Hải Đường dường như đã nhìn thấy hắn, từng bước đi về phía hắn ta.
Tôi trong lòng kêu lên một tiếng hỏng bét, tên tiểu tử này không phải là bọn giang hồ bịp bợm đó chứ, những thiên sư khác cũng biết dùng kiếm đào để trừ ma diệt quỷ, còn hắn thì chỉ biết đần độn đứng như trời trồng. Thấy ma nữ chỉ còn cách hắn ta bốn năm bước, tôi run rẩy kêu hắn tránh ra, thế nhưng hắn vẫn cứ đứng im, ánh mắt dường như mất đi tiêu cự. Lúc ma nữ chỉ còn cách hắn ta ba bước, hắn cất lời:
"Phu nhân, ngài nhìn thấy được cô ấy, giúp tôi xem xem cô ấy có khỏe không được không?"
Lúc này, tôi hoàn toàn không hiểu tên tiểu tử này đang làm cái gì nữa, mắt thấy móng vuốt trơ xương của Trương Hải Đường giơ lên, chẳng mấy mà chạm vào mặt hắn ta. Loay hoay một hồi, vẫn cảm thấy không thể thấy chết mà không cứu, tôi băn khoăn không biết có khả thi khi kéo tên tiểu tử này ra bằng cách ôm eo hắn không. Nhưng ngay khi tôi định đưa tay ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Hải Đường.
Đó vẫn là khuôn mặt của một nữ quỷ, dung mạo thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng khác với lần đầu tiên tôi gặp, cô ấy không còn cười nữa. Đôi mắt đen thui ấy mở ra nhìn Trương Độ. Không biết có phải nhìn nhầm hay không mà tôi thấy trong hốc mắt quỷ của cô ấy ngập tràn vẻ bi ai.
Di ảnh của cô ấy vẫn còn được treo ở từ đường, cô ấy bên trong ảnh nở một nụ cười nhẹ nhàng, đang thời tuổi xuân xanh.
Trương Độ vẫn còn ngây ngốc đứng đó, ấy thế nhưng Trương Hải Đường cũng không đi tới nữa, cô chỉ mặc chiếc váy cưới đó, cách Trương Độ ba bước, bỏ tay xuống, cứ thế lẳng lặng nhìn. Sau một hồi im lặng, Trương Độ cúi đầu, lấy tay che mặt, bàn tay vẫn còn đang run rẩy. Tôi nghe hắn nói: "Phu nhân đừng lo lắng, chỉ là nếu ngài muốn trừ quỷ... thì vẫn phải mượn một vật của ngài mới được."
Mượn tôi một vật? Trên người tôi có thể có vật gì được đây? Những vật đáng tiền đều ở bên trong đồ cưới hết rồi, hiện tại cũng đã thuộc về Muộn Du Bình, nếu hắn muốn mượn thì phải qua tay Muộn Du Bình mới được.
Khi tôi đang định mở miệng nói, bỗng tôi nghe thấy một tiếng động lớn từ cánh cửa gỗ đang đóng chặt ở đằng kia, rõ ràng là có người cố ý phá mở, ánh sáng bầu trời chói lọi tràn vào bên trong từ đường tổ tiên tối tăm. Hơi lạnh xung quanh tôi tản đi một chút, tôi quay lại nhìn, Trương Hải Đường đã biến đi đâu mất, không biết đã trốn đi đâu rồi.
Trương Độ bỏ tay xuống, đầu bên kia Muộn Du Bình mang người tiến vào bên trong. Hắn gọi tôi một tiếng, kêu tôi đi đến bên cạnh hắn.
Rốt cuộc thì tôi vẫn sợ là Muộn Du Bình sẽ trách phạt tôi cái tội chạy lung tung, tôi có chút sợ hãi, chậm chạp hồi lâu mới đi qua. Muộn Du Bình nắm lấy tay tôi, nắm mạnh đến mức khiến tay tôi bầm tím hết cả lên. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy, chỉ thấy hắn cau mày, quanh thân tỏa ra khí thế bức người.
"Trương Hải Độ." Người phía sau Muộn Du Bình lên tiếng, "Tự tiện xông vào từ đường là tội lớn."
Tôi sững sờ một lúc, hóa ra tên thật của Trương Độ là Trương Hải Độ sao? Tại sao hắn ngay cả tên mình cũng gạt tôi? Thấy sự tình có vẻ rất nghiêm trọng, tôi cũng nhìn không nổi, rốt cuộc thì Trương Độ mang tôi đến đây để trừ tà cho tôi, dù sao thì tôi cũng phải gánh chịu một nửa trách nhiệm. Nhưng người vừa lên tiếng kia đã đến gần trước khi tôi định mở miệng, kính cẩn hỏi ý của Muộn Du Bình.
"Đã phạm tội lớn thì nhốt vào địa lao, phế bỏ gân cốt." Muộn Du Bình trầm giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.