Chờ đến khi Lạc Băng Hà trở về, Thẩm Thanh Thu sớm đã ngủ, cả người yên lặng đến dọa người.
Thật sự mệt mỏi, cái gì đều nghĩ không được, tự nhiên sẽ ngủ thật sự trầm thực trầm.
Lạc Băng Hà bưng bồn nước tiến vào, trong phòng ấm áp, ngụy trang một bộ dáng trầm ổn theo năm tháng, cố tình lại thiếu chút thuận ý.
Hình như là lại trở về thanh tịnh phong, Thẩm Thanh Thu vẫn là một kẻ ỷ thế hiếp người, Lạc Băng Hà vẫn là vô pháp xoay chuyển.
Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu ngủ một lát, xong mới xốc chăn lên đem hắn ôm vào trong ngực.
“Ngô...” Thẩm Thanh Thu theo bản năng túm lấy vạt áo Lạc Băng Hà. “Để ta ngủ tiếp.”
Đây là Lạc Băng Hà lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng trẻ con không hề phòng bị của Thẩm Thanh. “Tiếp tục ngủ đi, ta chỉ lau mình cho ngươi.”
“Ân...” Nửa mộng nửa tỉnh, Thẩm Thanh Thu mệt đến ý thức đều không hoàn chỉnh.
Trong không khí nước hỗn loạn một chút rượu, Lạc Băng Hà mở xiêm y Thẩm Thanh Thu ra, nhẹ nhàng chà lau.
Trên người Thẩm Thanh Thu có không ít vết thương, những vết sẹo nhỏ chằng chịt lên nhau, nhìn không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng lại vô pháp bỏ qua.
“Làm phàm nhân cùng ta bên nhau vài thập niên, còn tốt hơn là một mình lăn lộn, nơi nơi ghen ghét người khác.” Lạc Băng Hà biết Thẩm Thanh Thu ngủ rồi nghe không được, vẫn như cũ nói. “Ngươi loại người này, không xứng sống tới trăm tuổi, ta cũng không muốn bảo hộ ngươi bao lâu nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-bang-cuu-abo-xuan-son-han/255284/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.