Edit: Miu Miu. Beta: Bạch Hồ. —oOo— Dương Khang mở to mắt. Khoái cảm dần dần đi xa, chiếm lĩnh thân thể chính là mỏi mệt cùng vô lực. Quách Tĩnh tuy làm rất lâu, nhưng mà không có làm y bị ngất đi. Huống chi thể chất của y rất tốt, cho dù bị người đánh một chưởng bị nội thương cũng sẽ không đơn giản té xỉu, huống chi là chuyện này. Chỉ là, Dương Khang cảm giác trong cơ thể vật thể kia không có rời đi, dần dần lại bắt đầu cứng lên, miễn cưỡng nói: “Ta muốn tắm rửa.” Quách Tĩnh cũng nhìn ra được Dương Khang thật sự là mệt đến muốn ngất đi, tuy hắn rất muốn, nhưng hắn vừa nhấc đầu liền cải biến chủ ý, nghiêng thân hôn lệ thủy bên khóe mắt Dương Khang. Lúc Quách Tĩnh đứng dậy, mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng Dương Khang nhịn không được vô ý thức rên rỉ một tiếng, thiếu chút nữa làm cho Quách Tĩnh phá công. Quách Tĩnh cứng ngắc lại thoáng chút, dùng ý chí không gì so sánh nổi, rút ra. Dương Khang cảm thấy thân thể dần dần bị mỏi mệt bao phủ, đang lúc mơ mơ màng màng cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi địa phương chịu đủ ‘bi thương’ kia lại bị xâm nhập, mới đột nhiên cả kinh tỉnh lại. Tiếng nước sóng sánh bên tai, Dương Khang lúc này mới phát giác chính mình đang ngồi ở trong bồn tắm, Quách Tĩnh sau lưng ôm y tắm rửa, đang cố gắng giúp y thanh lý đồ vật bên trong. Dương Khang sau khi minh bạch chuyện gì đang xảy ra, lại lần nữa thả lỏng xuống. Vừa đúng lúc nước ấm làm y thoải mái đến cực điểm, Dương Khang tựa vào ngực Quách Tĩnh, đương nhiên để cho Quách Tĩnh phục thị chính mình tắm rửa. Ừ, ngoại trừ lúc đầu có một chút đau đớn, nhưng sau đó cũng rất thoải mái. Hơn nữa Quách Tĩnh tuy làm kịch liệt, nhưng tậm tâm, không có làm y bị thương. Nói tóm lại, ở phía dưới rất hưởng thụ a…… Dương Khang nheo mắt lại, quyết định sau này mình sẽ tiếp tục hưởng thụ. Trước đó hai người cũng đã tắm rửa qua một lần, cho nên Quách Tĩnh chỉ là thanh lý bên trong cho Dương Khang, sau đó không có làm tiếp cái gì. Thừa dịp nước còn chưa nguội, liền ôm lấy Dương Khang, lẳng lặng ngồi ở trong thùng tắm. Hai người da thịt cùng dán một chỗ, cái gì cũng không nói, hai người mặc cho nước ấm đem bọn họ bao quanh, ôn hòa từ da thịt truyền đến tâm, dần dần tiếng tim đập đều cùng đập một nhịp. So với lúc nãy vừa mới điên cuồng, như bây giờ lẳng lặng ôm nhau, càng giống như là cuộc sống bình thường. Tuy bình thản, nhưng phi thường ấm áp. Hai người cùng thả lỏng, không muốn làm bất cứ động tác dư thừa nào. Dương Khang đã sớm khép lại hai mắt, tựa vào bả vai Quách Tĩnh, trước khi ngủ, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta muốn ngủ, vật kia của ngươi tự giải quyết đi.” Quách Tĩnh thân thể cứng ngắc lại một chút, sau đó lại lần nữa khôi phục bình thường. Dương Khang được Quách Tĩnh ôm ra thùng tắm, trước khi chìm vào mộng đẹp, không khỏi trong đầu thầm nghĩ: Tiên thiên công tầng thứ năm, có thể thu có thể phát, quả nhiên không phải gạt người a…… ———- Sau đó vài ngày, hai người bọn họ đều ở trong khách điếm, thức ăn cũng là do tiểu nhị đưa lên, một bước cũng không ra khỏi phòng. Quách Tĩnh nhiều năm như vậy mới quen tư vị, đột nhiên ăn biết vị, dĩ nhiên không ngừng nhấm nháp. Dương Khang là người dục vọng chí thượng, chỉ cần Quách Tĩnh không làm y bị thương, sau khi thể lực khôi phục liền tùy ý Quách Tĩnh, may mắn Quách Tĩnh bị Dương Khang huấn luyện có thể phát có thể thu, nếu không thay là người thường, bị lăn qua lăn lại như vậy sớm đã chết. Hai người không biết qua mấy ngày, cho đến khi hai người đều cảm thấy không thể cứ như vậy, mới vội vàng rời đi, cũng không dám đi bằng cửa chính, trực tiếp trong phòng ném một thỏi bạc, xuyên cửa sổ mà đi. Hai người một con ngựa, chạy ra khỏi thành trấn rất xa, Dương Khang mới thở nhẹ một hơi nói ra: “Khái…… Từ nay về sau nhắc nhở ta, đừng đến thành trấn này……” Quách Tĩnh cũng khó được sủng ái Dương Khang, đồng ý gật gật đầu. “Chúng ta trở lại thảo nguyên?” Dương Khang nghĩ nghĩ, nói: “Nơi này cách Ngưu gia thôn không xa, chúng ta trở lại cố hương liếc mắt nhìn a. Nếu như có vật kỉ niệm gì đó, cũng có thể mang về cho Quách bá mẫu nhìn. Hơn nữa, nghĩa muội Mục Niệm Từ của ta hẳn là đang ở Ngưu gia thôn, đã hơn một không gặp nàng.” Ngồi ở sau lưng Dương Khang, Quách Tĩnh hôn hôn gương mặt của y. Hắn biết rõ Dương Khang nói như vậy, nhưng thật ra là muốn nịnh nọt mẫu thân hắn. Trong lòng của hắn cũng là không yên, sợ mẫu thân hắn kiên quyết phản đối bọn họ cùng một chỗ. Bất quá cho dù mẫu thân hắn phản đối, hắn cũng sẽ không buông tay. Chỉ là, hắn rất muốn mẫu thân chúc phúc. Dương Khang tất nhiên biết Quách Tĩnh lo lắng cái gì, cười vỗ vỗ tay Quách Tĩnh đặt ở bên hông y, nói: “Không có việc gì, quá trình nhất định là gian khổ, nhưng Quách bá mẫu hiểu rõ chúng ta nhất, nàng cuối cùng nhất định sẽ đồng ý.” Quách Tĩnh cảm thấy an tâm một chút, hắn không tin người khác, chỉ tin Khang đệ. Dựa vào thông minh tài trí của Khang đệ, nhất định sẽ thuyết phục được mẫu thân hắn. Nếu không, hắn sẽ một mực quỳ gối trước mặt mẫu thân, cho đến khi nàng đồng ý mới thôi. Quách Tĩnh âm thầm hạ xuống quyết tâm, hướng người qua đường hỏi phương hướng Ngưu gia thôn, liền phi ngựa đi tới. Ngưu gia thôn là chỗ cũ của hai nhà Quách Dương, ngôi nhà vẫn là bộ dáng năm đó khi Dương Khang mới xuyên qua. Chỉ là nhiều năm không có người ở, rách nát không thôi. Quách Tĩnh nhìn thấy cái gì cũng đều cảm khái, tại trong phòng Quách gia chọn lấy vài món, tại trong tủ chén tìm được ngoại bào của phụ thân năm đó, đều cẩn thận thu lại, ý định mang về cho mẫu thân tưởng nhớ. Dương Khang không có hứng thú tìm kiếm gì đó trong phòng cũ, bởi vì đại bộ phận Dương gia đều bị Hoàn Nhan Hồng Liệt đem đến vương phủ trong kinh thành, cho nương y là Bao Tích Nhược tùy ý an bài. Dương Khang đang ở trong Ngưu gia thôn lắc lư một vòng, phát hiện không có bóng dáng nghĩa muội Mục Niệm Từ của y, cuối cùng hỏi một nhà đầu thôn, liền biết được Mục Niệm Từ một năm trước có tới Ngưu gia thôn. Sau đó nàng sinh hạ một đứa con, bởi vì sinh non, mà thiếu chút nữa mất mạng, tuy được cứu trở về, nhưng mà vẫn bị một hồi bệnh nặng, mấy tháng sau liền qua đời. Dương Khang trợn mắt há hốc mồm mà nghe, cho là mình đang nghe thiên thư. Mặc dù bởi vì y đến, cho nên thế giới xạ điêu đã không giống với lúc trước, không nghĩ vận mệnh Mục Niệm Từ vẫn thê thảm như vậy. “Tiểu huynh đệ, ngươi họ Dương? Gọi Dương Khang?” Vị đại thẩm kia còn đang nói, từ trong nhà ôm ra một tiểu oa nhi. “Mục cô nương nói với ta, nếu như có một người nam tử tên là Dương Khang tới tìm nàng, hãy đem đứa bé này giao cho y.” Dương Khang máy móc tiếp nhận hài tử trong tay đại thẩm, cúi đầu nhìn hài nhi mới sinh được có mấy tháng, da thịt trắng nõn vô cùng đáng yêu, đang tò mò mở to một đôi mắt đen như mực nhìn y. Dương Khang nhịn không được lấy tay nhéo nhéo gương mặt của nó. “Nàng có nói tên đứa nhỏ là gì không?” Tuy hỏi như vậy, nhưng Dương Khang trong nội tâm sớm đã có đáp án. “Nó gọi Dương Quá.” ——– Quách Tĩnh kinh ngạc nhìn Dương Khang đi vào trong phòng, chỉ là tách ra một lát, Khang đệ như thế nào lại ôm một hài tử trở về? Dương Khang sắp xếp lại câu chữ, đem chuyện Mục Niệm Từ nói thoáng qua, sau đó dùng khẩu khí thương lượng hỏi: “Dựa theo bối phận, ta là cậu đứa nhỏ này, cũng là thúc thúc, ta muốn nuôi nó, thế nào?” Quách Tĩnh cười cười, biết rõ Dương Khang trước kia tuy chuyên quyền độc đoán, nhưng từ khi hai người thay đổi quan hệ, đại sự đều rất tôn trọng ý kiến của hắn. Kỳ thật căn bản không cần như vậy, vô luận Dương Khang nói cái gì, hắn đều đồng ý. Bất quá không thể không thừa nhận, Dương Khang mỗi lần làm như vậy, trong nội tâm hắn đều ngập tràn hạnh phúc. Quách Tĩnh cười đến vẻ mặt ôn nhu: “Đương nhiên, ta cũng rất yêu mến tiểu hài tử.” “Hắc hắc, chúng ta đây từ nay về sau nên thu dưỡng vài tiểu hài tử nữa.” “Hài tử kế tiếp sẽ theo họ của ta, tốt nhất là nữ hài nhi. Ân, nữ hài nhi tốt nhất mặt như phù dung, gọi Quách Phù.” “……” Toàn văn hoàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]