Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Ngày hôm sau, hai người chính thức bái biệt Lục Thừa Phong. Dương Khang không chút khách khí cầm lấy một xấp lộ phí dày khi sư huynh đưa tới, dù thế nào đi nữa, y đi Quy Vân trang mục đích vốn là vay tiền, ai biết sẽ ở lại nhiều ngày như vậy.
Thủy trại Thái Hồ cho một con thuyền lớn đưa bọn họ tới đảo Đào Hoa.
Dương Khang cảm thấy may mắn vì có thuyền, nếu không sẽ không có người chèo thuyền đưa bọn họ đi đảo Đào Hoa.
Quách Tĩnh cuộc đời này là lần đầu nhìn thấy biển rộng, so với Thái Hồ, càng rộng lớn hơn. Nghe được vị mặn của biển trong gió, nhìn trời xanh biển rộng, làm lòng người khoan khoái hẳn.
“Thích?”
Dương Khang cùng Quách Tĩnh sóng vai đứng ở mũi thuyền, cười hỏi.
Quách Tĩnh nhẹ gật đầu.
“Vậy sau này chúng ta nghĩ biện pháp ở lại đảo Đào Hoa, thế nào?”
Dương Khang cười tủm tỉm đề nghị.
Quách Tĩnh khiếp sợ mà đem ánh mắt nhìn trên mặt biển thu hồi lại, cúi đầu nhìn về phía Dương Khang. Hắn vô số lần nghĩ tới, từ nay về sau cùng với Khang đệ hai người cùng một chỗ, nhưng đây là lần đầu nghe thấy Khang đệ chủ động nói ra.
“Không muốn cùng ta ở một chỗ sao?”
Dương Khang khiêu mi, bộ dáng bất mãn.
“Nguyện ý.”
Quách Tĩnh nghiêm túc trả lời, cuối cùng còn bỏ thêm một câu:
“Ngươi ở đâu, ta ở đó.”
Dương Khang nhìn thân ảnh của mình trong đôi mắt hắc diệu thạch của Quách Tĩnh, chẳng biết tại sao lại đỏ mặt lên.
Muốn chết, vì cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-anh-hung-xa-dieu-tinh-khang/1359870/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.