Edit: Miu Miu. Beta: Bạch Hồ. —oOo— Dương Khang ngẩng đầu, nhìn Quách Tĩnh đột nhiên xuất hiện sắc mặt trắng bệch, vừa định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, đã thấy hắn trong giây lát hướng ra ngoài chạy đi. Dương Khang vội vàng mặc quần áo, đuổi theo ra gian ngoài, lại phát hiện Quách Tĩnh đã đi. Dương Khang nhìn chung quanh một vòng, phát giác trường kiếm đặt ở đầu giường đã bị Quách Tĩnh cầm theo. Đã trễ như vậy, còn đi đâu? Dương Khang nghi hoặc nghĩ nghĩ, đang muốn đuổi theo thì từ cửa sổ nhảy vô một người, chờ nhìn rõ là ai, Dương Khang tức giận thở dài: “Ngươi không thể vào bằng cửa chính sao?” Hoàng Long cười hì hì nhảy đến, hướng Dương Khang vươn tay nói: “Lấy ra.” “Muốn cái gì?” Dương Khang nhíu mày. Tuy y và Hoàng Long quan hệ từ đầu không tốt, nhưng tóm lại vẫn là sư đệ đồng môn, hơn nữa hôm nay lại được hắn cứu giúp, thiếu hắn một cái nhân tình. Nhưng y cũng không thể đem Cửu âm chân kinh thật vất vả mới lấy được cứ nhẹ nhàng như vậy giao ra? Hoàng Long lại nói: “Đừng giả bộ ngốc, ta muốn Thông tê địa long hoàn. Dù sao ngươi cũng uống huyết xà của Lương Tử Ông, đã sớm bách độc bất xâm, mang theo Thông tê địa long hoàn làm gì?” Dương Khang trong nội tâm kinh ngạc, biết mình hiểu sai ý, chỉ sợ là Hoàng Long căn bản không biết chuyện Cửu âm chân kinh, Dương Khang đơn giản theo lời của Hoàng Long hỏi lại: “Ngươi muốn Thông tê địa long hoàn làm gì?” Hoàng Long đem cặp mắt hoa đào nhìn rất giống Hoàng dược sư mị lên, vui vẻ dạt dào nói: “Đó là sính lễ Âu Dương Khắc chuẩn bị cho nương tử tương lai, ta tất nhiên phải giúp hắn đòi lại. Đừng làm biểu tình không tin được nhìn ta, ta cùng Âu Dương Khắc tốt xấu gì thì khi còn bé cũng đã gặp mấy lần, chuyện của hắn ta tất nhiên biết rõ, hảo huynh đệ của ta a!” Dương Khang khiêu mi, trong lòng biết nửa câu đầu của Hoàng Long là thật, nửa câu sau là giả, trong nguyên tác xác thực là như vậy. Âu Dương Phong mang theo Âu Dương Khắc đi đảo Đào Hoa cầu thân, mang sính lễ đến đúng là Thông tê địa long hoàn này. Bất quá, nửa câu sau của Hoàng Long làm Dương Khang hơi hoài nghi, Âu Dương Khắc cùng Hoàng Long quan hệ có tốt như vậy sao? Hôm nay hắn một quyền đánh ngất xỉu Âu Dương Khắc nhìn không ra a. Nhưng Dương Khang vẫn đem viên Thông tê địa long hoàn đeo bên hông tháo xuống, thử thăm dò nói: “Ta cho ngươi hạt châu này, liền triệt tiêu nhân tình hôm nay ngươi cứu ta?” “Thành giao. Yên tâm, Âu Dương Khắc khi dễ ngươi như thế nào, sư huynh ta đã thay ngươi khi dễ lại hắn gấp trăm lần.” Hoàng Long vỗ ngực đồng ý. Dương Khang nghe vậy run rẩy, vốn đang muốn hỏi như thế nào khi dễ lại gấp trăm lần, nhưng xem biểu tình thỏa mãn của Hoàng Long, vẫn là bỏ đi ý niệm trong đầu. Hai người vỗ tay, Dương Khang liền đem Thông tê địa long hoàn cho hắn. Hoàng Long nói đúng, mình uống huyết xà, đã là bách độc bất xâm. Về phần Quách Tĩnh uống càng nhiều hơn mình, cũng không sợ độc xà. Hạt châu này giữ ở bên người cũng là vướng bận, chẳng bằng cho Hoàng Long coi như là thuận nước đẩy thuyền. Hoàng Long cầm hạt châu trong tay, vui mừng không thôi, trước khi đi thuận tiện nói: “Đúng rồi, ngươi biết cha ta vì sao giận ta?” Dương Khang lắc đầu, mình mới không muốn tham dự vào ân oán phụ tử của bọn họ. “Hi, bởi vì ta sau khi tìm được Vương Trùng Dương, nói cho hắn biết, sư đệ Chu Bá Thông của hắn bị cha ta nhốt hai mươi năm trên đảo, Vương Trùng Dương liền cùng hắn trở mặt. Hắc hắc, nếu như các ngươi muốn xem trò hay, tốt nhất tranh thủ thời gian đi đảo Đào Hoa!” Hoàng Long nhảy lên bệ cửa sổ, cười tủm tỉm hướng Dương Khang khoát tay áo, liền sáp nhập vào trong bóng đêm. Dương Khang ngu ngơ đứng tại chỗ, sau nửa ngày mới tiêu hóa tin tức này. Xem ra quả nhiên không thể coi thường tiểu tử Hoàng Long này, một câu như vậy, liền khơi mào mâu thuẫn giữa Hoàng dược sư và Vương Trùng Dương, xem ra mình và Quách Tĩnh sợ là phải đi đảo Đào Hoa một chuyến. Bất quá trời tối như vậy, Quách Tĩnh đi đâu? Bị Hoàng Long quấy rầy như vậy, Dương Khang coi như là muốn đuổi theo cũng không biết đi hướng nào. Đành phải buông tha ý niệm tìm kiếm Quách Tĩnh trong đầu, tắm rửa một cái, leo lên giường nằm đọc sách chờ Quách Tĩnh trở về, chỉ là không đợi được bao lâu, liền ném sách nằm xuống chợp mắt. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Dương Khang nghe được tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, không lâu sau, chính mình liền bị một đôi tay hữu lực ôm lấy, lâm vào trong ôn hòa quen thuộc. “Đã trở lại? Đi đâu vậy?” Dương Khang nửa mở nửa nhắm mắt hỏi, nhưng không có được câu trả lời. Dương Khang cảm giác được người đứng phía sau cẩn cẩn dực dực ôm mình, tựa như ôm một thứ gốm sứ dễ vỡ, rồi lại vô hạn quý trọng, thân thể còn đang ẩn nhẫn run rẩy, như là đè nén cái gì. Quách Tĩnh đem mặt chôn ở trong tóc Dương Khang, nhẫn nại nhắc nhở chính mình không được mất đi khống chế. Hắn vừa mới mang theo kiếm đi đại viện tri phủ kiểm tra, tìm được tòa tiểu lâu, xông vào với suy nghĩ nên vì Khang đệ báo thù, chính là trong tiểu lâu đã sớm người đi nhà trống, nhưng ở trong phòng kia, khắp nơi là hương vị dâm mỹ, trên giường dính đầy vết máu và bạch trọc, chứng tỏ ở đây đã phát sinh cái gì…… Hắn quả thực không dám tưởng tượng Khang đệ đến tột cùng gặp cái gì. Hắn rõ ràng, không có kịp thời trở lại bên cạnh Dương Khang. Thậm chí, là ai làm cũng không biết…… Trách không được khi gặp lại nhau, biểu tình Dương Khang phức tạp như vậy…… Trách không được Khang đệ nói, đừng có lại đem y lạc mất…… Trách không được y gặp ác mộng…… Quách Tĩnh run rẩy đem Dương Khang ôm lấy, tận lực bình tâm miễn cưỡng hỏi: “Khang đệ, có thể hay không…… Để cho ta nhìn xem thương thế của ngươi……” Dương Khang khẽ cười nói: “Không cần, bị thương không nặng. Ân, ngươi là vì việc này mới đi ra ngoài?” “Là ai làm?” Quách Tĩnh cắn răng hỏi, toàn thân căng cứng. Dương Khang vỗ vỗ tay Quách Tĩnh đang để bên hông mình, nói: “Là Âu Dương Khắc, cháu của Tây độc Âu Dương Phong. Ngươi vừa mới đi tiểu lâu? Nhìn ngươi như vậy hẳn là không có đụng phải hắn, phỏng chừng đã đi.” Bị Hoàng Long để ý như vậy, cho dù là Âu Dương Khắc cũng phải mau mau đi thôi. Như vậy tốt nhất, đỡ phải để Âu Dương Khắc còn tìm đến mình, đoạt lại Cửu âm chân kinh. Xem ra chính mình thu hoạch không nhỏ, Dương Khang nghĩ tới đây, không khỏi cười khẽ một tiếng. Quách Tĩnh nghe được tiếng cười của Dương Khang, cho là y miễn cưỡng cười vui, trong nội tâm Quách Tĩnh càng khổ sở, càng vô cùng tự trách, lòng như đao cắt. Dương Khang không biết Quách Tĩnh chuyến đi này nhìn thấy gì, hiểu lầm cái gì, liền đem chuyện Hoàng Long nói một lần, cùng Quách Tĩnh thương lượng trước đi đảo Đào Hoa một chuyến, trở về mới đi Lâm An. Lúc này vô luận Dương Khang nói cái gì, Quách Tĩnh đều đáp ứng, càng đừng đề cập đi đảo Đào Hoa là vì cứu sư thúc hắn, cho nên càng không có dị nghị, hai người liền quyết định ngày mai lên đường đi đảo Đào Hoa. Thương lượng xong, Dương Khang liền muốn ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy quần áo mình bị khinh thủ khinh cước cởi bỏ, có người dính thuốc mỡ bôi vào vết thương của mình, cẩn cẩn dực dực khẽ chạm vào, từ cánh tay đến bả vai, từ ngực đến thắt lưng. Bởi vì cảm giác cũng không tệ lắm, độ mạnh yếu thích hợp, vết thương cũng đã kết vảy nên không có cảm giác đau đớn, Dương Khang liền không sao cả cứ mặc kệ. Nhưng là, đợi một chút, như thế nào chỗ kia cũng muốn…… Dương Khang mở to mắt, bắt được cánh tay Quách Tĩnh đang xuống phía dưới tìm kiếm, đỏ mặt tức giận nói: “Ngươi làm cái gì? Chỗ đó không có bị thương a!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]