Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Kỳ thật chân Dương Khang vẫn chưa đụng trúng Hoàng Long, hắn tự động từ trên giường bật người lên, ưu nhã trên không lượn một vòng, nhẹ nhàng đứng trên mặt đất, giơ lên gương mặt tinh xảo, hướng cửa ra vào cười đến sáng lạn.
Dương Khang theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phát hiện Quách Tĩnh đang bưng bữa sáng đi vào, mặt không biểu tình đứng ở cửa ra vào.
Dựa vào trình độ quen thuộc Dương Khang đối với Quách Tĩnh, có thể nhìn thấy được ánh mắt không vui của Quách Tĩnh, Dương Khang liền biết một màn mập mờ kia đã bị Quách Tĩnh xem vào trong mắt.
Bất quá Dương Khang ngược lại cảm thấy không có chỗ nào cần giải thích, phi thường tự nhiên nhảy xuống giường đi ra sau tấm bình phong rửa mặt. Quách Tĩnh thì đem bữa sáng đặt lên bàn, liếc nhìn Hoàng Long, rồi dẫn đầu hướng trong sân đi đến.
Quách Tĩnh đứng dưới ánh mắt ấm áp, tâm lại như rơi vào hầm băng, hắn hít sâu một hơi, quay người lại hướng Hoàng Long đang chậm rì rì đi tới, thản nhiên nói:
“Ngươi cũng biết?”
Hoàng Long trả cho Quách Tĩnh một cái tiếu dung thật lớn, sau đó học ngữ khí Dương Khang, nhiệt huyết nắm tay nói:
“Yên tâm, ta sẽ phụ trách!”
Ngược lại ôm bụng cười đến tùy ý, nói:
“Ha ha! Tiểu tử kia nếu biết chân tướng, có thể hay không tức giận đến thổ huyết?”
Một tia hi vọng cuối cùng trong nội tâm Quách Tĩnh liền bị Hoàng Long tàn nhẫn xóa đi.
Mình như thế nào lại xem nhẹ người này?
Ngày đó mình ở Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-anh-hung-xa-dieu-tinh-khang/1359863/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.