Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Dương Khang không biết Quách Tĩnh đang suy nghĩ gì, Dương Khang nhìn chằm chằm vào tuấn nhan của Quách Tĩnh rồi mỉm cười, đột nhiên không hiểu sao toàn thân Dương Khang nóng lên.
Dương Khang biết rõ Quách Tĩnh lớn lên rất anh tuấn, tràn ngập nam tính. Tuấn nhan như vậy thế nhưng Quách Tĩnh rất ít khi lộ ra tiếu dung.
Có đôi khi, Dương Khang còn âm thầm nghĩ, có lẽ Quách Tĩnh mới là người xuyên qua, nếu không, hai người bọn họ cùng một chỗ, thấy thế nào đều cảm thấy Quách Tĩnh càng thêm lão thành ổn trọng a?
Bất quá Dương Khang cũng phát hiện, Quách Tĩnh không phải không thích cười, mà chỉ cười với y thôi.
Phát hiện này từng làm cho Dương Khang rất đắc ý, bởi vì chỉ có y mới biết rõ, Quách Tĩnh cười lên kỳ thật phi thường mê người, giống như là mặt nước yên lặng, đột nhiên được xuân phong thổi qua, nổi lên gợn sóng bình thường làm cho người ta đui mù, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt nước rung động chậm rãi đẩy ra, khuếch tán, sau đó bất tri bất giác phập phồng theo.
Dương Khang thấy Quách Tĩnh cười, đột nhiên ngộ ra.
Quách Tĩnh đối với y có tình cảm, nếu nói Dương Khang cái gì cũng không biết, thật đúng là gạt người. Còn y? Những năm này có phải là cũng rất đáng xấu hổ? Rõ ràng biết tình cảm của đối phương, nhưng vẫn thản nhiên lợi dụng, hưởng thụ không hồi báo.
Hay là y không dám đối mặt?
Quách Tĩnh đối với y từ lúc nào bắt đầu biến thành như vậy, Dương Khang không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-anh-hung-xa-dieu-tinh-khang/1359860/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.