Chương trước
Chương sau
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Ngươi…… Ngươi không phải Hoàng Dung? Không phải tên là ‘Dung’ sao?”
“Hừ, ngươi còn biết rõ tên của ta? Không phải tên là ‘Dung’, là ‘Long’, bên cạnh chữ ‘Vương’.”
Hoàng Dung lại thành Hoàng Long?!
Tương lai kiều diễm mà Dương Khang tưởng tượng toàn bộ tan thành mây khói. Y thật muốn thay chính mình rơi nước mắt để đồng tình, nhưng cổ của y vẫn còn bị người nắm lấy, vội vàng kêu:
“Sư đệ…… Sư đệ ngươi hiểu lầm, sư phó chỉ là thuận tiện thu ta làm đồ đệ, hắn đi đại mạc là vì chuyện khác a……”
Dương Khang cũng cảm thấy thật kỳ quái, Hoàng dược sư không phải bốn năm trước đã đi sao? Chẳng lẽ trong bốn năm này chưa từng trở về đảo Đào Hoa?
Hoàng Long hừ lạnh một tiếng, nói:
“Ngươi kêu ai sư đệ? Gọi sư huynh!”
“Ách, có thể tuổi của ngươi so với ta nhỏ hơn……”
Dương Khang không tình nguyện lầm bầm trong miệng.
“Hừ! Nói mau! Cha ta hắn ở đâu?”
Hoàng Long chỉ là vô tình mới cùng Dương Khang dây dưa, hắn từ đảo Đào Hoa một người hướng đại mạc mà đi, chính là muốn tìm cha hắn đã mất tích nhiều năm, ai biết sẽ ở Trương gia khẩu đụng phải Dương Khang. Hắn đã sớm nghe nói qua, cha hắn thu một tiểu đồ đệ gọi Dương Khang, chỉ là không nghĩ tới trùng hợp như vậy mà đụng phải.
Dương Khang cười khổ, y làm sao biết Hoàng dược sư ở đâu a!
Tuy y đồng tình Hoàng Long này từ sáu tuổi đã không có phụ thân tại bên người, nhưng là không thể để cho hắn một mực nắm cổ của y không buông tay. Lập tức thừa dịp Hoàng Long phân tâm, thân thủ kéo lấy quần ngang hông của hắn, đem cả đầu hắn kéo vào trong thùng tắm.
Dương Khang đang muốn nhân cơ hội nhảy ra, lại bị Hoàng Long tại đáy nước ôm lấy eo, còn bị điểm trúng huyệt đạo, không thể động đậy.
Hoàng Long từ dưới nước nổi lên, gương mặt bị bôi đen đã được nước gột rửa, lộ ra dung nhan vốn có.
Hắn và Hoàng dược sư có sáu phần tương tự, lại lộ ra một cổ giảo hoạt tinh nghịch, tóc ướt đẫm dính vào trên trán, lộ ra gương mặt càng thêm trắng nõn, giống như là một tinh linh rơi vào thế gian, làm cho người ta trước mắt sáng ngời.
Dương Khang đang muốn nói cái gì, lúc này Quách Tĩnh ngoài cửa nghe được tiếng nước bất thường, rốt cục nhịn không được phá cửa mà vào.
Quách Tĩnh xông vào liền chạy vội tới sau tấm bình phong, trước mặt Quách Tĩnh, Hoàng Long sờ soạng gò má Dương Khang một cái, hừ lạnh nói:
“Chúng ta sau này còn gặp lại.”
Vừa dứt lời thì Quách Tĩnh đánh tới một chưởng, Hoàng Long như người cá từ trong thùng tắm nhảy ra tránh đi chưởng phong, trên thân trần trịu phá cửa sổ nhảy ra.
Dương Khang bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, y nhìn Quách Tĩnh đi đến cửa sổ xem xét, trên mặt mặc dù không có bất luận biểu lộ gì, nhưng Dương Khang biết Quách Tĩnh đang sinh khí.
“Nam?”
Quách Tĩnh quay đầu, nhàn nhạt nhìn Dương Khang trong thùng tắm.
Dương Khang vừa nghe hắn nhắc tới việc này liền khóc không ra lệ, y như thế nào cũng không rõ vì sao đại mỹ nhân Hoàng Dung lại biến thành một đại nam nhân, lúc nãy hỏi hắn có hay không tỷ muội thì tốt rồi…… Dương Khang còn không hết hy vọng mà nghĩ.
Có thể Quách Tĩnh nhìn ra Dương Khang lại đi vào cõi thần tiên, đi đến trước mặt y, thân thủ xoa hai má của Dương Khang, nguy hiểm hạ giọng nói:
“Trừ mặt ngươi ra, hắn còn chạm vào ngươi ở đâu?”
Dương Khang đang tại miên man suy nghĩ, không đếm xỉa tới mà hồi đáp:
“Không có chạm ở đâu, thì là chạm phải ngực, ôm thoáng cái eo của ta, điểm huyệt đạo của ta. Đúng rồi, giúp ta đem giải khai huyệt đạo…… Uy! Uy! Ngươi chạm chỗ nào?”
Thanh âm Dương Khang bỗng nhiên cất cao, bởi vì tay Quách Tĩnh từ trên mặt Dương Khang trượt xuống dưới nước vẫn còn nóng, tại xương quai xanh của Dương Khang đánh cho một cái chuyển, lại dần dần hướng dưới nước mà đi.
“Trừ độc.”
Quách Tĩnh toàn thân đè nén tức giận, nhìn thần sắc Dương Khang mờ mịt, cơn giận dữ tại trong lồng ngực càng tăng.
Thân thể Khang đệ, ngay cả hắn còn chưa có chạm qua, những năm này bọn họ tuy thân mật khắng khít, nhưng mỗi lần làm loại sự tình đó, Khang đệ luôn cự tuyệt hắn chạm đến, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt của y đều cự tuyệt không cho hắn xem. Thế nhưng hôm nay cứ như vậy đơn giản bị người chiếm tiện nghi, nếu sớm biết rõ như vậy, hắn khách khí làm gì?
“Trừ độc?”
Dương Khang khó hiểu. Y vẫn thường xuyên nói một ít từ ngữ hiện đại, cho nên Quách Tĩnh cũng học được. Nhưng là……
“Trừ độc gì? Hắn không có phóng độc a…… Ngô……”
“Ta vốn tưởng rằng ta có thể nhẫn.”
Thanh âm Quách Tĩnh cơ hồ là rít ra từ trong kẽ răng. Dương Khang lạnh lùng đạm mạc, cái này hắn đã sớm biết, nhưng là khi ở trước mặt mình cũng như vậy, hắn chỉ cảm thấy cả trái tim đều muốn nát.
“Nhẫn…… Nhẫn cái gì?”
Dương Khang chỉ cảm thấy tay Quách Tĩnh di chuyển trên người của y, lòng bàn tay của Quách Tĩnh ôn hòa vô cùng, cực lực kích thích, tựa như có một cổ ma lực khó nói lên lời, làm hô hấp của y trở nên không thông thuận, thở hào hển nói:
“Ngươi…… Mau giải khai huyệt đạo cho ta a!”
Quách Tĩnh không hề chớp mắt nhìn thần sắc trên mặt Dương Khang, mê muội nhìn song con ngươi mị mảnh tinh sáng này. Quách Tĩnh hứng thú tìm kiếm điểm mẫn cảm trên thân thể Dương Khang, cứ như là một hài tử chiếm được món đồ chơi yêu thích, lòng bàn tay tham luyến xúc cảm thân thể mềm dẻo, làm không biết mệt khắp nơi châm lửa trên người Dương Khang.
Lúc trước từ rất sớm, Dương Khang bất đắc dĩ phát hiện, y đối với Quách Tĩnh căn bản không cách nào chống cự. Nhất là tay Quách Tĩnh, cứ đơn giản như vậy mà khơi mào dục vọng của y.
Cho nên Dương Khang kiên quyết không cho Quách Tĩnh đụng chạm thân thể của y, cũng cấm Quách tĩnh thay y ‘giải quyết’. Dương Khang biết rõ y và Quách Tĩnh sớm đã đi quá giới hạn, nhưng y lại tin tưởng vững chắc, bọn họ trong lúc đó chỉ là tình nghĩa huynh đệ thuần khiết.
Nhưng lúc này Dương Khang không thể không thừa nhận, mặc kệ y như thế nào trốn tránh, Quách Tĩnh quả thật có thể ảnh hưởng y, có lẽ chỉ là thân thể…… Dương Khang hô hấp càng ngày càng dồn dập, chỉ cảm thấy bản thân như ngồi ở trong nước sôi, bị phỏng dọa người.
Khi tay Quách Tĩnh chạm tới chỗ trũng phía dưới, liền xuất hiện một dòng điện chạy thẳng lên đầu Dương Khang, tiếng rên rỉ thiếu chút nữa tràn ra. Dương Khang cắn môi dưới, phát ra một tiếng hơi thở, nhưng mà ngay cả chuyện nhỏ như vậy, cũng chạy không thoát khỏi con mắt của Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh cười khẽ, cố ý tại đây lưu luyến, thoả mãn nghe Dương Khang hút không khí liên tục.
Quách Tĩnh mê muội nhìn cơ thể cực kì xinh đẹp ẩn ẩn lắc lư trong nước, dung nhan Dương Khang tươi đẹp như hoa đào ở trong hơi nước tràn đầy sức hấp dẫn chết người, môi mỏng quật cường cắn chặt, nhiễm một tầng trơn bóng hồng nhạt, làm Quách Tĩnh nhất thời không thể dời mắt.
Quách Tĩnh thật muốn cứ như vậy đem Dương Khang nuốt vào bụng, từ nay về sau không cần phải lo lắng y sẽ câu dẫn những người khác……
Quách Tĩnh như là gặp ma, nhìn ngẩn ngơ chậm rãi tới gần mặt Dương Khang. Mắt thấy phấn môi tại trước mắt hé ra hợp lại, chợt nghe Dương Khang nhẹ thở ra một chữ ‘Đau’.
Quách Tĩnh lập tức bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới Dương Khang chân còn bị thương. Thôi, hắn vẫn là không lay chuyển được Dương Khang.
Tự chủ của Quách Tĩnh những năm này được tôi luyện e rằng so với người bình thường hơn rất nhiều lần, có thể gọi là siêu cấp tự chủ, áp chế dục vọng đối với Dương Khang, Quách Tĩnh vội vàng giải khai huyệt đạo cho Dương Khang, ôm y từ trong thùng tắm ra đặt ở trên giường.
Dương Khang dùng chăn mền đem mình bao bọc nghiêm nghiêm thực thực, mặt đỏ tới mang tai nói:
“Tự ta mặc quần áo cùng bôi thuốc, không cần ngươi hỗ trợ.”
Quách Tĩnh nhướng mày.
“Chỗ kia ngươi cũng tự mình giải quyết?”
Dương Khang thẹn quá hoá giận, biết mình bị Quách Tĩnh nhìn thấy hết. Bất quá đều là nam nhân, Quách Tĩnh trên người có y cũng có, cái này ngược lại không tính cái gì. Dương Khang chỉ là thống hận thân thể của mình rõ ràng bị Quách Tĩnh làm hư, bi phẫn trực tiếp đem đầu vùi vào trong chăn, nhắm mắt làm ngơ.
Quách Tĩnh buồn cười khóe môi câu dẫn cong lên, hắn biết Dương Khang không có cự tuyệt. Cho nên hắn ngồi trên giường, tay dò xét vào trong chăn, tìm được chân Dương Khang, sau đó chậm rãi hướng lên, lại hướng lên……
Hồi lâu sau, Quách Tĩnh rút tay ra, cầm lấy khăn mặt lau sạch, sau đó đi ra phòng, phân phó tiểu nhị lại đổi một thùng nước ấm tắm rửa.
Mà Dương Khang thì cuối cùng cũng từ trong chăn chui ra, tuấn nhan đỏ bừng trên mặt tràn đầy không cam lòng.
Dương Khang hôm nay gặp phải Hoàng Long háo sắc như thế, kỳ thật vượt xa dự liệu đắc ý trước đó của y. Cho dù là Hoàng Long hay Hoàng Dung, nói không chừng kết quả của y sẽ còn thảm hại hơn. Y làm sao không biết trong nguyên tác, tiểu nữ sinh quỷ quái ra sao, như thế nào lại cho người ta dễ dàng thân cận như thế?
Chính là y không thể cùng Quách tĩnh cứ như vậy mãi, trước đó y còn có thể giả dạng làm như chuyện gì cũng không phát sinh, nhưng là càng cùng Quách Tĩnh ở chung, y sẽ càng muốn nhiều hơn. Quách Tĩnh giống như là cây thuốc phiện, y càng ngày càng bị nghiện, vừa mới nãy nếu không phải y cắn đầu lưỡi bức ra chữ “Đau”, có lẽ Quách Tĩnh sẽ hôn y.
Nếu như cứ mặc kệ mọi chuyện phát triển như thế, vậy quan hệ của bọn sẽ không chỉ là như thế.
Cái này căn bản là không bình thường…… Quách Tĩnh chỉ là không có tiếp xúc qua cô nương khác, mới có thể đối với y như vậy.
Tiếp tục như vậy không được, xem ra y phải tranh thủ thời gian mang Quách Tĩnh đi thanh lâu dạo chơi, giải quyết vấn đề của y, cũng như giải quyết luôn vấn đề của Quách Tĩnh……
Hết chương 22.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.