Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Rạng sáng ngày thứ hai, Lý Bình cầm hai cái áo lông cừu tự tay đan đi ra chợ cách đây ba mươi dặm đổi lương thực.
Quách Tĩnh cùng Dương Khang hai người vội vàng lùa dê bò đi ra ngoài chăn thả, Quách Tĩnh nhớ tới trận ác chiến được chứng kiến ngày hôm qua, cảm thấy cực kỳ thú vị, giơ roi đuổi dê, cưỡi trên lưng ngựa, trong miệng lớn tiếng thét to, xua đuổi bầy dê, tự xem mình là Đại tướng quân đang lãnh binh đi chiến đấu.
Dương Khang tất nhiên là chẳng muốn chơi cùng hắn, bất quá y không có như ngày thường nằm trên cỏ ngẩn người, mà tìm một gò núi ngồi xuống, nhìn quanh tứ phía.
Quách Tĩnh chơi đùa trong chốc lát, cảm thấy không thú vị, leo lên gò núi ngồi bên cạnh Dương Khang, hiếu kì mà hỏi thăm:
“Khang đệ, đệ tìm cái gì?”
Dương Khang nhíu mày, tuy Quách Tĩnh miệng phát âm không rõ, nhưng hết lần này tới lần khác kêu hai chữ ‘Khang đệ’ thì cực chuẩn, nguyên nhân rất có thể là do mỗi ngày đều kêu.
Bất quá Dương Khang nghe xưng hô như thế này lại không được tự nhiên, khó chịu nói:
“Quách Tĩnh, ngươi trực tiếp kêu ta Dương Khang tốt lắm, cứ ‘Khang đệ’ ‘Khang đệ’, nghe buồn nôn.”
Quách Tĩnh không hiểu vì sao Dương Khang tức giận lắp bắp nói:
“Ngươi là đệ đệ, ta là ca ca, đệ…..đệ phải gọi ta là ‘Tĩnh ca’…..”
Dương Khang rùng mình một cái, không cách nào tưởng tượng chính mình gọi hắn ‘Tĩnh ca ca’. Lúc này chợt nghe phía đông truyền đến tiếng vang móng ngựa, Dương Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-anh-hung-xa-dieu-tinh-khang/1359823/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.