Chương trước
Chương sau
Trên đường ra sân bay, cô gục vào anh và âm thầm khóc, tìm sự an ủi che chở và động viên của anh, dù sao đi nữa, họ cũng là mẹ cô và anh cô, dẫu họ có lạnh nhạt thì cô vẫn phải có trách nhiệm và hy vọng dần dần họ sẽ hiểu cho con đường mà cô hướng cho họ đi theo.

Bất chợt, họ bỗng có một cảm giác lo lắng lạ thường, đây là con đường chạy dài ven theo bờ biển trước khi hướng ra tới sân bay, nhưng từ nãy đến giờ bỗng dưng hoang vắng không xe qua lại.

- Cẩn thận - Anh vỗ về và trước khi đưa cô một khẩu súng đã hôn nhẹ lên trán cô.

Ngay sau đó, có vài chiếc xe khác xuất hiện và tiếng súng nhanh chóng vang lên, họ thật không ngờ bị tấn công sớm thế, mười tiếng sau khi đặt chân tới thành phố này. Tiếng súng, tiếng bánh xe rít trên mặt đường, tiếng chiếc xe va quệt vào nhau, âm thanh hỗn loạn làm cô sợ hãi nép gọn vào lòng anh. Đoàn xe của anh chưa hề bắn lại phát nào mà đang cố gắng nhanh chóng chạy thoát, bởi hệ thống xe được độ lại sẽ an toàn ở trong xe hơn là mở cửa vươn tay ra ngoài bắn súng, nhưng cũng không thể cầm cự được lâu hơn, chúng đã tính đến đủ mọi phương án.

Họ đạp ga hết cỡ, những chiếc xe lớn lao đi lạng lách vun vút trên đường.

- Bùm..

Một tiếng nổ chát chúa vang lên, không rõ là mìn hay lựu đạn, lập tức chiếc xe đầu tiên bị hất lên cao và rơi ầm xuống đất, hai chiếc còn lại đâm thẳng vào bairie bên đường, nhanh như cắt anh kéo cô vào lòng và che chắn trước khi toàn bộ xe lao thẳng về phía trước đập dập tất cả mọi người. Đó là một khu đường vắng, và mấy tên ở đây không chuyên nghiệp khi không nhận ra sự bất thường, con đường đã bị chặn từ trước, chỉ có ba chiếc xe ấy đi vào và phía sau cũng không một hình bóng nào khác.

Có vài chiếc xe lao tới và khống chế họ bằng những khẩu súng chống tăng, khiến họ vì lo cho sự an toàn của nhau mà bất lực hạ vũ khí xuống để bị che mặt bắt đi. Chúng dự định gì đó mà không giết lại khống chế và bắt sống tất cả đưa lên xe di chuyển còn một nhóm khác từ tít phía xa đang lao đến dọn dẹp khu vực. Đây không phải sai lầm của kẻ lập ra kế hoạch này bởi chúng biết độ nguy hiểm của nhà Carter mà là sự ngu xi của kẻ thực hiện khi có thể lại không một đao giết chết con hổ. Đó là khe sống duy nhất cho nhà Carter liệu sẽ xoay chuyển cục diện như thế nào?

- Em có sao không? Mọi người báo cáo đi. - Rất may chỉ có vài người bị thương nhẹ khi xe bị đập từ trên xuống còn lại họ đều an toàn với vài vết xước nhỏ.

- Lắng nghe đi.. - Đây là một khu vực lạ với rất nhiều tiếng reo hò và cả những tiếng hét ầm ỹ điên loạn.

- Sàn đấu võ. - Richart nhanh chóng nhận ra và trả lời.

- Thưa ngài, sao chúng biết chúng ta?

- Em mong mình phán đoán sai? - Cô run lên vừa sợ hãi vừa tức giận. - Maynard. Em thấy anh ý không bình thường: Bấn loạn, bối rối và có chút sợ sệt, em lại nghĩ là do sợ anh và ghét em.

- Chuyện đó tính sau, giờ lo ở đây trước, bọn chúng không giết mà đưa tới đây, vẫn còn thời gian.

- Luca, sàn đấu lớn nhất ở đây là như thế nào?

Luca là tay chân mấy năm của họ được rải ở thành phố này thực chất là để chia sẻ tiền bạc và nhân lực không để trong cùng một rổ mà thôi. Bên này hắn là bảo kê của sòng bạc gia đình, sòng bạc thì không ai biết, nhưng đội bảo kê này thì các gia đình bên kia sớm tìm ra, họ không mở rộng và chỉ đầu tư quân khá lớn, một mình chiếm cứ một sòng bạc, không cho một đội quân xã hội đen nào ở khu vực này nhảy vào xâm chiếm. Thực chất còn một sòng bạc khác hoạt động công khai do cảnh sát bảo kê, nên ít nhà lần được ra. Lần này đến đây, hết sức bí mật, chỉ có bốn người phía Luca biết được thông tin, và đội quân bảo vệ anh mang theo sáu người, thế mà giờ đây vẫn đang bị nhốt dưới hầm của bọn chúng..

- Sàn đấu lớn nhất là sàn Sinh Tử, có tên đó là vì những trận chiến ở ngoài chỉ có thua và thắng, ai nhận thua sẽ mất toàn bộ tiền bạc và ai bị thua sẽ không bao giờ được phép quay lại đây nữa nhưng được nhận tiền chữa trị vết thương, ai thắng thì phần thưởng rất cao, thậm chí nếu càng gây thương tích cho người thi đấu thì càng được tích điểm và nhân theo tỷ lệ cá cược. Tôi không nhớ chính xác giá trị từng bộ phận là bao nhiêu, chỉ biết là đủ làm say máu tất cả những tên điên và những tên muốn giết người chính thống. Chỉ một trận đấu có thể làm đổi đời nên nếu có thương tật thì cũng chẳng thấm tháp gì.

- Mỗi ngày có chỉ một trận đấu Sinh Tử. Tức là thi đấu đến chết hoặc người kia phải bất tỉnh nhân sự mới được bước ra khỏi sàn. Chết hay sống là do kẻ chiến thắng quyết định. Kẻ chết nghe đâu cũng được chuyển tiền về cho người nhận được đăng ký từ trước lên đến hàng triệu tùy vào giá trị từng trận đấu được các cược như thế nào. Cho nên luôn luôn có những kẻ muốn chết và lao vào để được nhận số tiền. Nếu thắng, thậm chí từng nghe có kẻ nhận được lên đến hai mươi triệu.

- Ở đây có một dũng sỹ gọi là Bất Diệt, vài tháng gần đây thậm chí hắn còn không được thi đấu vì bất kể ai đấu với hắn đều chết, nên không nhiều người dám thi đấu với hắn. Những trận hắn ta đấu thường có đến cả trăm triệu người theo dõi qua các đường dẫn chui, mà số tiền thu về thì vài chục triệu một trận.

- Chúng sẽ làm gì chúng ta ở đây?

- Các ngươi phải thi đấu với Bất Diệt, ha ha? - Tiếng cười ghê rợn vang lên và lập tức ánh sáng chói lòa hắt ra.

Một người đàn ông còn trẻ chạc tuổi như anh, ăn mặc như những tên đồng bóng bước tới gần và ngồi xuống, lúc này họ mới quan sát được mình đang bị nhốt trong một cái lồng đặt giữa nhà, xung quanh có bốn tên vật vã đang ôm súng, sẵn sàng.

- Tao là chủ của sàn đấu này, là người lãnh đạo của nhà Tagari của thành phố K, mày hẳn biết vị trí của tao, đúng không ngài Carter của thành phố Miền Đông? Tao không thù oán gì với mày, đây đơn thuần chỉ là làm ăn thôi. Mà mày sống được đến giờ này phải cảm ơn tao đấy, đối xử tốt với tao đi nhé. Ha ha. - Hắn lại vang lên tiếng cười ghê rợn.

- Tao có cửa nào để thoát không?

- Mày chết ngay chẳng được lợi gì cho tao. Tao để chúng mày sống chỉ với một mục đích kiếm đày túi tiền cho tao. Thắng được Bất Diệt, tao sẽ thả tất cả mọi người. Bằng không mày vẫn chết như mong muốn của những kẻ thuê tao. Lại đây. - Hắn vẫy tay cho Vincent, anh tiến lại sát khung sắt và..

- Á. - Anh kêu lên kinh hoàng và đau dữ dội, một nhát dao đâm thẳng vào bụng anh.

- Special.. - Cô hét lên và lao tới đỡ anh. Tony sợ hãi cúi xuống giữ chặt miệng vết thương, anh tái mặt khụy xuống.

- Hai tên kia lại đây. - Hắn ta vẫy tay lần lượt gọi cả Richart và Hecquyn lại và vung tay thêm hai lần nữa..

Cả ba đều bị thương đúng một vị trí ở bụng vết thương chí mạng không phải ở đâm vào đâu, nông hay sâu mà là mũi dao hắn dùng, máu trào ra loang lổ. Sát thủ của những con dao găm, Ka-bar - hay được biết đến với tên thông dụng "Tên đồ tể" được lực lượng hải quân Mỹ vô cùng ưa thích và dần dần nổi danh trên toàn thế giới. Nổi tiếng bởi độ bền và tính đa dụng cao, được ưa chuộng bởi nhiều thế hệ quân đội Mỹ, nhưng biệt danh "kẻ đồ tể" lại xuất phát từ chính cách hạ gục đối phương đáng sợ của con dao này: Với thiết kế rãnh dọc lưỡi dao, nạn nhân khi gặp phải sát thương từ con dao này sẽ mất máu liên tục do rãnh dọc này dẫn đường cho máu chảy ra ngoài. Điều quan trọng là hắn đã nghiên cứu kỹ, nhóm máu của Carter là nhóm máu hiếm, nếu tình trạng mất máu kéo dài, đừng nói tới việc ra võ đài, mà không cẩn thận còn chết vì mất máu ngay khi còn ở sau cánh gà.

- Cho chúng cầm máu đi tao không muốn chúng chết trước khi lên sàn. Chẳng hấp dẫn gì cả. - Hắn quay lại ném vào trong một túi cứu thương cho ba người băng bó.

- Họ trả ông bao tiền, chúng tôi có thể trả gấp đôi. - Cô bấm mạnh tay để bình tĩnh trở lại và đứng lên thương lượng, những móng tay ngắn gọn giờ đâm vào da thịt sắp tứa máu.

- Cô vợ thân yêu, rất tiếc.

- Mạng của Bất Diệt, bao nhiêu tiền?

- Cô em thông minh, tiếc là bọn chúng đã bắt Bất Diệt mang đi từ trước rồi.

- Nếu người đầu tiên thắng được Bất Diệt, những người sau sẽ như thế nào?

- Ba trăm triệu sẽ được tự do.

- Đồng ý, tôi muốn dùng tiền mua tên những kẻ đứng sau ngày hôm nay?

- Cô gái, giờ thì tôi hiểu vì sao các nhà kia lo ngại về cô rồi? Hắn ta là người của bọn chúng. - Tên đồng bóng chỉ vào một tên đồ tể đứng ngay sau lưng, im lặng quan sát từ đầu đến bây giờ. - Có quy định. - Bỗng nhiên hắn lại cảm thấy không nỡ từ chối cô liền cho cô biết cách, ánh mắt liếc đi nham hiểm. - Khi nào sàn đấu thu được một trăm triệu tiền cá cược, người được đặt cược sẽ có một yêu cầu, trừ trường hợp bất khả khi, còn lại sàn của chúng tôi sẽ đáp ứng hết.

- Không được. - Kẻ bí ẩn đằng sau lên tiếng. - Không cho phép nhà Carter tự đặt tiền để làm điều đó. Toàn bộ tiền của khu vực thành phố K và Miền Đông sẽ bị loại ra khỏi danh sách tính tiền đêm nay. Tagari ông đừng có lộng quyền thêm nữa.

- Chấp nhận, nếu ngài cho chúng tôi cơ hội ra được khỏi đây, nhà Carter sẽ lập liên minh với ngài trọn đời?

- Một trăm triệu để mua tất cả các cái tên, có dễ không cô em? - Hắn tần ngần và trả lời.

- Cho tôi máy tính và điện thoại đi, tôi còn vài tiếng để kiếm cho ông năm trăm triệu.

- Thú vị, bất cứ khi nào cô muốn từ bỏ tên Carter kia, hãy về đây với tôi, tôi sẽ lập cam kết không bao giờ bạc đãi cô.

- Cảm ơn, tôi là vợ anh ý, tôi có một nửa giang sơn, tôi sẽ không để anh ấy bỏ tôi đâu.

- Hãy đảm bảo người của cô đừng có làm gì ngu ngốc, nếu không thỏa thuận sẽ bị gỡ bỏ ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.