Họ rút hết còn lại ba người rời về phòng anh, cô lo lắng và lòng quặn đau, kéo anh lại ôm và hôn anh, muốn truyền thêm sức lực cho anh, muốn san sẻ nỗi lo và lo sợ tương lai của cả bốn người, giá như cô đã nói.. nếu cô không kịp có thời gian nói cho anh biết thì sao?
- Hanse: Phòng họp của chúng ta có hai tầng máy quét, nên chuyện hắn ta có máy ghi âm là hoàn toàn không thể.
- Carter: Tung người ra đi. Sử dụng biện pháp ngày xưa, theo dõi triệt để.
- Hanse: Bằng mọi giá phải tại ngoại. Vào rồi, lịch sử không đứng về chúng ta đâu, đêm dài lắm mộng. - Họ thở dài nhìn nhau, nếu Miền Đông biết được tình huống này, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ tung tiền chỉ để nhìn thấy anh ngồi vào trong tù, dù chỉ một ngày, như thế chúng cũng đủ cách để cho anh nếm mùi. Việc anh rút đi an toàn ra khỏi khu vực và bình an, vững vàng ở đây trong ánh sáng huy hoàng trở thành huyền thoại của cả Miền Đông và đất nước họ ngưỡng mộ nhưng đồng thời họ bất lực, đâu có dễ dàng gì để làm được điều đó, vì ở họ thiếu động lực bứt đi đồng thời họ căm thù hình tượng của anh. Thời gian đầu khi rời đi đã có vài cuộc ám sát bám theo anh, nhưng đều bất thành và bị phản công dữ dội, nên họ nhụt ý chí và rồi thời gian trôi đi bình yên mới trở lại, nhưng mà, giờ anh vào tù thì rất to chuyện..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-mafia/2551522/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.