Một căn miếu hoang, nằm lẻ loi trong khu rừng vắng. Triệu Lan trong thân áo đen kịt, quan sát xung quanh. Đảm bảo không có ai, nàng nhanh chân bước vào bên trong, lặng lẽ tiềm phục sau pho tượng.
Lần này nàng có mặt ở đây sau khi phát hiện Lâm Thiên, người đi cùng trong đoàn người Tư gia thỉnh thoảng lén lút lại đây. Sự hiếu kì trỗi dậy, nàng muốn thử xem, kẻ này muốn làm gì? Tại sao lại đây?...
........
Một canh, hai canh...... lặng lẽ trôi đi. Trời tờ mờ sáng, bốn người áo đen tiến lại. Chính là bốn người đứng đầu Bạch Liên giáo. Tề Lâm Nhi bước tới ngồi xuống chiếc nghế duy nhất, nhìn ba người còn lại, ánh mắt sắc như dao cạo:
“ Theo tin ta vừa nhận được. Một tháng trước, Càn Long đã ra dụ lệnh cho Vĩnh Diễm xuống Giang Nam. Có lẽ sắp đến nơi. Có lẽ nào, tên đó đã phát hiện kế hoạch của chúng ta? Nhưng kế hoạch lần này chỉ có bốn người chúng ta biết? các ngươi nghĩ sao?”
Nghe hắn nói, cả ba người còn lại yên lặng. Thật lâu sau, Ngô Bất Nguyệt nói:
“ Giáo chủ, việc như vậy, chúng ta cũng không đến nỗi ngu ngốc mà tiết lộ. Không ai được ích lợi gì? Chỉ vì việc này mà ngồi nghi kỵ lẫn nhau. Không bằng thử nghĩ theo hướng khác.
Có thể, hành động của chúng ta vô tình trùng hợp. Người cũng biết. Từ trước đến nay, kẻ đó vẫn coi trọng Giang Nam. Lần này để Vĩnh Diễm đến không có gì lạ.”
Vương Tam Hoè nghe xong, đáp:
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391637/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.