Lệ phủ và Chu phủ đều nằm ở vị trí đắc địa ở Hàng Châu nên Lệ Ngạc đi bộ cũng không quá xa. Vừa bước vào đã vài người nhận ra, liên tục cúi chào. Hắn cũng chỉ gật đầu đáp. Quá quen thuộc đi thẳng tới hoa viên.
.......
“ Kẹt” của khẽ mở,. Nghe tiếng động, Chu Mẫn đang thẫn thờ tựa trên ngế, quay lại, định lên tiếng bực dọc. Nhưng thấy thân ảnh là Lệ Ngạc, vội đứng dậy, nói:
“ Lệ thúc người đã tới?
“ Ừm.” Hắn gật đầu đáp, xong tiếp:
“ Chu huynh đâu rồi. Đỡ chút nào chưa”
Chu Mẫn lắc đầu:
“ Gia gia tuy bề ngoài không vấn đề gì. Nhưng cả ngày không nói một câu, nhác ăn...”
Nghe xong, hắn cũng minh bạch, thở dài:
“ Có lẽ đã là tâm bệnh. Muốn vượt qua chỉ có gia gia ngươi mà thôi. Ta thử khuyên can xem. Mà gia gia ngươi đang đâu.”
“ Gia gia đang ở đằng sau, để cháu đưa thúc đi.”
“ Ừm.”
......
Hai người đến nơi, cũng là biệt viện của Chu Thông. Nhìn vào trong, thấy Chu Thông thẫn thờ. Hắn nhìn Chu Mẫn nói:
“ Người rời đi đi. Ta cùng gia gia ngươi tâm sự chút.”
Tuy không nỡ, nhưng cũng có chút hiểu ý, Chu Mẫn khẽ gật đầu, đi ra.
........
Lệ Ngạc đi vào trong, bắt đầu nói thật nhiều từ chuyện hồi nhỏ, đến lớn..... nhưng đối diện Chu Thông vẫn yên lặng. Thật lâu, hắn ngán ngẩm trở ra. Đi đến hiên, Chu Mẫn đã cuống quýt:
“ Gia gia đã đỡ chưa Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391633/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.