Trong một căn phòng, phía bên ngoài toàn bộ là người của Bào Ca Hội canh chừng vô cùng nghiêm ngặt, thấy Lý Văn Bưu tiến đến, tất cả dồn dập:
" Xin chào công tử!"
" Xin chào công tử!"
Nghe vậy, hắn nở nụ cười:
" Các ngươi vất vả. Nay xong việc, ta mời các ngươi đi ăn."
Nghe vậy, tất cả dồn dập:
" Tạ ơn công tử."
Hắn khẽ gật đầu, rồi đi vào trong.
.........
Ngoài số 3 cùng số 4, thì đã có hơn mười người nữa có mặt- tất cả đều là thành viên cốt cán.
Hắn đi vào, ngồi xuống, nhìn tất cả nói:
" Như các ngươi biết, hàng năm đều diễn ra Ngọc Linh tụ hội. Đây là cơ hội gặp mặt bàn bạc, cũng như giải quyết các tranh chấp giữa ba hội nhóm."
Sau đó thở dài:
" Nhóm chúng ta tuy nhờ đoàn kết nên dù thành lập muộn cũng đã phát triển, sắp bắt kịp bọn chúng. Nhưng không có sự ủng hộ tài nguyên càng tiến càng khó. Bọn Hồng Môn Hội phía sau là dòng họ Trịnh ở Đài Loan. Thanh Bang là sự chống đỡ của bốn đại tộc vùng Giang Nam. Đó là vấn đề không phải con người giải quyết được. Nên mấy lần trước đều bị chèn ép ác liệt. Khi đó nhỏ yếu cũng đành chịu."
Trầm ngâm lúc, cao giọng:
" Nay thời thế đã khác, chúng ta cũng tìm được người chống lưng. Nhưng muốn có được, chúng ta phải thể hiện ra giá trị bản thân mình. Để vị đại nhân đó thấy, nếu không, cớ gì vị đó đầu tư chúng ta.
Cho nên các ngươi lần này trọng trách to lớn, liên quan đến sự tồn vong của hội. Hôm nay thành công, hội ta có thể yên bình phát triển vài năm.
Mọi người còn ý kiến gì không."
Lý Văn Bưu vừa dứt lời, một đại hán thân hình vạm vỡ, ngoại trừ số 3, số 4 là người võ công lợi hại nhất nơi đây, lên tiếng:
" Tất cả đều đồn đại, chúng ta có sự chống đỡ của Triều Đình có phải đúng không? Mục tiêu của chúng ta là phản Thanh, tại sao làm như vậy? Khác gì con chó được người nuôi nấng? Nếu vậy Lý mỗ không theo. Sẽ rời đi."
Nghe Lý Hổ nói vậy, Lý Văn Bưu khẽ cau mày, sau đó cười khổ, lắc đầu. Lý Hổ tuy là người hắn tin tưởng nhất, nhưng chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu. Hắn định không đáp, nhưng quan sát, thấy vài người bị câu nói của Lý Hổ dẫn động, cười nói:
" Ngươi sai lầm. Mục đích của chúng ta là giúp cho người Shu ta đoàn kết lại, cùng nhau đi lên. Phản Thanh cũng chỉ là một con đường. Có con đường khác cũng đến được mục tiêu, tại sao lại lựa chọn con đường khó khăn nhất làm gì.
Ngoài ra, ta đảm bảo, tuy làm việc cho triều đình nhưng chắc chắc sẽ không vi phạm tôn chỉ của hội. Mọi người cùng ta bao năm, cũng biết tính ta."
Ngưng lúc, quan sát, không thấy ai ý kiến, tiếp:
" Mặt khác mọi người thử ngẫm lại. Bao năm qua, chúng ta bị chèn ép vừa từ triều đình vừa từ bọn chúng. Nhưng bên nào nhiều hơn? Nếu bắt buộc phải hoà hoãn một bên, các ngươi chọn ai?
Ta quyềt định, đều đứng trên lập trường của mọi ngừoi."
Lý Hổ nghe vậy, trầm mặc, sau đó trịnh trọng:
" Hạ thần ngu muội. Thật may có công tử chỉ giáo."
Hắn lắc đầu:
" Không sao. Chúng ta cùng là anh em. Tuy chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng mọi người mà không đồng lòng cũng vô ích. "
Rồi nhìn tất cả chăm chú:
" Tất cả ở đây, đều là thân tín. Hi vọng lời hôm nay mọi người truyền xuống bên dưới. Cho người trong hội cùng hiểu. Nhiều khi ta nói, không khách quan."
" Vâng. Công tử yên tâm."
.......
Hắn sau khi dặn dò xong đồng ạb. Quay ra nhìn hai người, trịnh trọng nói:
" Ta biết cả hai ngươi đến đây, chủ yếu đều là do vị đại nhân đó đề cử. Các ngươi có thể coi khinh chúng ta, nhưng ta hi vọng các ngưoi có thể tạm thời nghe lời của ta. Bởi thành công tất cả đều có lợi."
Số 3 gật đầu:
" Được. Trong phạm vi mà đại nhân giao phó."
Nghe vậy, hắn tiếp tục nhìn sang Nguyễn Toản.
Nguyễn Toản lắc đầu:
" Ta không có ý kiến."
Nghe xong, hắn thở hắt:
" Được rồi, chúng ta vào."
.........
Đám người đến nơi thì đội ngũ do Ông Nham và Lâm Sảng Văn đã có mặt. Thấy hắn tiến lại, cả hai khẽ đều chăm chú nhìn sang.
Hắn vừa ngồi xuống, Lâm Sảng Văn cất lời:
" Lần này ta mời mọi người đến đây. Trước để phân chia lại ranh giới phạm vi, tránh cho tranh chấp không đáng có. Đồng thời, cũng là bàn luận về việc nhà Thanh tụ quân bất ngờ ở Lưỡng Quảng. Cũng như gần đây, giáo phái của chúng ta bị bắt bớ rất nhiều. Tiêu biểu là vụ " Lâm Song Kiếm" Lâm Văn Sứng bị bắt ở Phúc Kiến; Tầu buôn lâu ở Tô Châu, Hàng Châu liên tục bị bắt....
Ta nghi ngờ, Càn Long đá đánh hơi thấy chúng ta, mọi người có ý kiến gi?"
Ông Nham nghe xong, đáp:
" Có thể khả năng là như vậy. Nhưng cũng không loại trừ việc hắn muốn trà thù bọn man di phương Bắc. Nghe nói, bị bại thảm hại, gần 2 vạn quân, Sầm Nghi Đống cũng chết trận....Mặt mo hắn mất hết. Cái gì mà thập toàn võ công. Haha."
Hắn gật đầu:
" Ta cũng nghiêng về ý kiến Ông Nham. Nếu quả thật như ngươi nói thì cũng không đáng lo. Bọn Sầm Nghi Đống, Tôn Sĩ Nghĩ đều là mấy danh tướng nổi danh mấy năm nay. Vậy mà mang đại quân cũng bị lũ man di phương Nam đánh bại. Có thể thấy, quân đội nhà Thanh chỉ là hổ giấy."
Lâm Sảng Văn nghe vậy, cau mày:
" Ngươi cũng chớ khinh thường. Trước Trịnh Vương gia uy phong, lẫm liệt vậy mà cũng bị đại bại, chớ coi thường mà mang hoạ."
" Hừ. Đó là thời Ung Chính. Chứ ta xem qua từ khi Càn Long lên. Tiêu xài hoang phí. Binh lính đánh trận liên tục mà chả có trận nào ra hồn. Chỉ có lão rùa già các ngươi mới sợ."
Thấy hai người chuẩn bị đâu khẩu nói, Ông Nham lên tiếng:
" Thôi. Thôi. Hai người các ngươi ngồi yên. Đến để bàn luân không phải gây gổ. Nếu muốn thì để tí nữa. Trước mắt có hai trường hợp đó. Tìm biện pháp đối ứng xem. " rồi nhìn Lâm Sảng Văn
" Nếu triệu tập hội nghị thì chắc hẳn Lâm đà chủ đã có phương án, vậy hãy nêu ra, cùng nhau bàn luân."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]