Hôm sau, Nguyễn Huệ dáng vẻ mệt mỏi, tuy vẫn lên chầu. Nhưng tâm trạng không quá tốt, nghe nói qua qua rồi cho bãi triều.
.......
Sau đó chậm rãi đi tới vườn thượng uyển, ánh mắt nhìn xa xăm về phương Nam.
Bỗng tiếng giáp lạch cạch, phá tan bầu không khí, một người con gái vòng qua phía sau, hai tay che lấy mắt hắn.
Thấy vậy, hắn khẽ nở nụ cười, bởi chỉ có một người " dám " lám vậy, cũng là người hắn thương yêu nhất:
" Nàng đã trở về ư."
" Hihi." Phạm Thị Liên(*) cười, sau đó đáp:
" Thưởng chàng một cái vì đoán đúng." rồi khẽ nhún chân lên hôn hắn, sau đó xà vào lòng hắn nũng nịu:
" Thiếp vừa ở chỗ Nhạn (**) về. Dù mệt chết đi được, vẫn cố đến gặp chàng."
" Mệt do ai." Hắn cười trách:
" Ta bảo ta đưa đi không nghe. Nói muốn trải nghiệm... Mà nàng tự dưng cao hứng mò tới quân doanh làm gì."
" Hừ. hừ. Không phải thiếp đến giúp chàng hỏi dò tâm ý muội ấy ư."
Hắn khẽ cốc nhẹ lên trán nàng nói:
" Đúng là lo chuyện bao đồng. Có nàng đây ta còn thiết tha ai nữa."
" Thôi, thôi. Con trai các chàng ai chả vậy. Xì, mà chàng cũng không phải dấu. Ở đây chả có ai mà ngại."
" Thật chứ." Rồi hắn cúi lại, hôn lấy bờ môi căng mong. nàng chỉ khẽ cựa quậy chống đỡ.
Lúc sau trong ánh mắt mê man, hắn bế nàng rời đi.
......
Một hồi mệt nhọc, nàng tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391591/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.