Nhật Liễu dứt lời, phía dưới hàng loạt người đứng dạy nhao nhao, cao giọng nói:
" Tại hạ Lý Thất Long xin được gửi lời hỏi thăm Phan cô nương." Rồi quay sang tú bà:
" Nguyệt nương, nghi lại, Lý mỗ tặng 1000 lượng bạc cho Phan cô nương."
Mị Nguyệt cười như hoa nở:
" Được. Cảm ơn Lý công tử."
Phía trên, Nhật Liễu cũng khom người, cười thật tươi:
" Cảm ơn Lý công tử chiếu cố."
" Haha. Không có gì. Phan cô nương một nụ cười đáng giá ngàn vàng. "
Có Lý Thất Long chiếu cố, phía dưới mọi người nhao nhao tỏ vẻ, số bạc thưởng càng nhiều hơn, hàng người nhốn nháo.
Phía dưới, Nguyễn Toản lắc đầu, cười:
" Thật là chết vì gái là có thật." Cũng đứng dạy bước ra ngoài. Nhưng vừa quay đầu, bên trên Nhật Liễu giọng vang lên:
" Vị công tử xin dừng bước được không?"
Nguyễn Toản xoay người, ngạc nhiên đáp, trong ánh mắt căm tức của những người xung quanh:
" Không biết Phan cô nương có chuyện gì."
" Tiểu nữ vừa gẩy đàn, các vị ở đây ai lấy đều khen hay. Chỉ có mỗi công tử chê, nếu chưa được ở đâu. Mong công tử chỉ giáo để tiểu nữ sửa sai ạ."
Nghe vậy, Nguyễn Toản lắc đầu cười khổ, biết cô gái phía trên nói khéo, lấy trong người 100 quan đưa cho mụ tú bà, cười:
" Tiếng đàn cô nương rất hay, vừa tại hạ ngơ ngẩn mà quên mất. Có chút bạc xin được tặng cô nương. Một khúc đàn đáng giá."
Xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391486/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.