Trời đã sang chiều, thời tiết cũng dần se se lạnh, ai ai cũng vội vã bước đi.
Hai người đến phòng trọ, lão Trần đang mơ mơ màng màng ngủ, khẽ mở mắt, nhìn thấy Nguyễn Toản khẽ gật đầu:
" Cậu đã về đấy à. Ăn uống gì chưa? Đói không để lão nấu cho tô phở."
" Con ăn rồi. Lão nghỉ ngơi đi ạ. Con cảm ơn."
" Ừm."
Chào hỏi xong, hai người chậm rãi lên lầu.
Tiến đến căn phòng của Wellington thì Shole và Humboldt cũng đang ở đó, thấy hai người, Shole cười:
" Hai người ngồi đây, Wellington cũng vừa thức." Vừa nói vừa kéo nghế.
Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Toản yên vị ngồi xuống.
" Đệ đã đỡ chưa. Hôm qua huynh cũng thật lo lắng. Nếu sau này muốn ra ngoài, đệ bảo huynh điều đến cho đệ vài tên lính. Nếu đệ có mệnh hệ gì thì cả huynh và Toản đều có tội." Nguyễn Huệ bùi ngùi nói, cũng mang theo chút lo sợ.
Wellington mỉm cười:
" Vâng. Chắc sau này đệ sẽ nhờ huynh nhiều."
Nghe Wellington nói, Nguyễn Huệ khẽ yên lòng, lấy ra củ nhân sâm ngàn tuổi đưa đến nói:
" Đệ bị như vậy, khiến huynh cũng vô cùng đau lòng. Đây là củ nhân sâm rất tốt cho sức khoẻ và hồi phục. Đệ nhận lấy, cho huynh an lòng."
" Vâng. Vậy đệ cảm ơn huynh rất nhiều."
Mọi người lại tiếp tục trò chuyện, khi trời tối mịt, Nguyễn Huệ cũng cáo từ mà rời đi.
..............
Wellington sau khi dùng thuốc và thay băng cũng ngủ đi, ba người khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391477/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.