Chưa bao lâu, thì mọi người ho khù khụ, những cột khói đen xì xuất hiên. Dường như quen thuộc, binh linh xung quanh nhanh chóng cầm lấy rẻ ướt đưa lên bịt, tráng ngạt khói. Chỉ tội mấy người Nguyễn Huệ ho sặc sụa, người đen nhèm.
Trong làn khói đen nghịt, Nguyễn Toản uể oải: " Lại thất bại, lại thất bại. Dù sao Edison thất bại ngàn lần, ta mới mấy lần không sao."
Mấy người thơi xung quanh gật đầu, tất bật thu dọn, chuẩn bị lần tiếp.
Làn khó đen dần dịu, Nguyễn Toản tựa mình trên nghế, nói:
" Nguyễn Long, Nguyễn Long đâu, vừa có việc gì mà hớt ha hớt hải vậy."
Nguyễn Long phủi tay, xua tạm màn khói đen dầy đặc, thưa:
" Công tử, công tử là Nguyễn Huệ đến, có cả phu nhân nữa."
" Nói hươu, nói vượn gì đó, phu nhân nào,..."
Chưa nói xong, bỗng bên tai đau nhức, Nguyễn Toản ngoái sang, thì nhìn thấy bóng hình quen thuộc, vội cầu xin:
" Là ta nói sai, là ta nói sai."
Đoàn Thị Điểm hừ lạnh, rồi bỏ đi.
Nguyễn Toản quan sát được đoàn người Nguyễn Huệ, cười trừ:
" Mọi người thông cảm. " rồi nhìn Nguyễn Long:
" Ngươi mang mọi người vào nhà tiếp đãi, lát nữa ta quay lại." Rồi vội vã đuổi theo.
........
Thật lâu, khi Nguyễn Toản nắm tay Đoàn Thị Điểm vêd, Nguyễn Huệ cùng mọi người đã thay đổi, không còn bụi bặm, đang nghe Phạm Hổ kể về sự biến hoá và những điều Nguyễn Toản đang làm.
Nhìn thấy hai người, hai đôi mắt u ám,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391421/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.