Lần này quãng đường đi từ Cô Ba đến Bảo Lạc được rút ngắn đáng kể do mọi người được A Páo( con trai cụ già A Tư) dẫn băng qua rừng.
Khi đến bìa rừng, phía trước đã là cửa thành Bảo Lạc, A Páo nói:
" Đại nhân đi nhanh rồi về, dân làng mong nhớ đại nhân."
" được rồi. " Nguyễn Toản cười hiền hoà đáp:" Ngươi bảo dân làng, ta cũng nhớ mọi người, sẽ mau trở về, cùng mọi người ăn con lợn thật to,....."
" Vâng, A Páo sẽ truyền tin cho mọi người." Rồi cúi chào tạm biệt, biến mất trong màu xanh thăm thẳm.
Thấy A Páo rời đi, Nguyễn Toản trong lòng vừa chua xót vừa buồn cười, trước khi đến Nguyễn Toản cũng đã suy nghĩ thật nhiều cách để được lòng dân chúng, tạo hậu phương vững mạnh, nhưng những kế hoạch còn chưa bắt đầu, điều Nguyễn Toản mong muốn đã đến. Chỉ cần lo cho cuộc sống lo đủ, có việc làm có cái ăn thì tất cả dân làmg đều yêu quý. Sống chết vì mình, lúc Nguyễn Toản đến chưa đầy 100 người đón. Lúc đi, cả phủ vây kín là người, đông nghịt đưa tiễn, khiến Nguyễn Toản vất vả mới rời được đi.
Nhìn về cánh rừng bạt ngàn, Nguyễn Toản âm thầm tự nhủ: "dù như thế nào, ta cũng sẽ giúp cho dân làng đủ cái ăn, vui vẻ."
.......
Đoàn người đi ra cửa rừng, chậm rãi đi về phía cửa thành, vẫn là khung cảmh ưuen thuộc, tường thành rêu phong, thỉnh thoảng có lính canh đi gác. Nhưng càng lại gần, Nguyễn Toản khẽ nhíu mày, cẩn thận quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391353/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.