Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa nhá nhem qua đỉnh, cơn gió mát lạnh vùng Pắc Ban đang rít gào. Vũ Tam cùng Lê La bị một mùi thơm đánh thức dậy, cả hai mắt nhắm mắt mở ngoái nhìn xung quanh. Thấy thân ảnh Nguyễn Toản đang bận bụi xung quanh đống lửa, cả hai chưa kịp phản ứng gì thì nghe tiếng động, Nguyễn Toản ngoảng lại, trông thấy hai người đã dậy, Nguyễn Toản cười:
“ Dậy rồi à, nhanh lên, cá vừa chín tới.”
Cả hai hoảng hồn, đồng thanh nói:
“ Việc này sao để công tử làm chứ, bếp núc này hãy để chúng thần.”
Thành lấy vội cá ra khỏi bếp, trải lên lá chuối đã rửa sạch, nói:
“ Mau đi rửa mặt đi rồi ăn. Sớm rảnh rỗi làm chút, ăn lấy mà đón khách.”
“ Vâng.” Cả hai không dám trái lệnh, vội vã rửa mặt, nhưng lúc này, bất giác hình tượng Nguyễn Toản càng dâng cao lên trong mắt hai người, cả hai đều âm thầm nhủ; “ thật hiếm có người nào vừa có tài vừa đức độ như công tử, thật may mắn khi được đi theo, dù có xông vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan.”
…………
Lúc đó ngoài bìa rừng, một đám người trang phục đen kịt, ẩn nằm mình xuống bụi cây tán thấp, mãi dõi theo cửa rừng Pắc Ban.
Chờ đợi từ đêm, một tên càu nhàu:
“ bọn chúng sẽ đi ra không Lão Tam, chúng ta cũng đã nằm đợi gần năm tiếng rồi. Mà có thấy đâu, chỉ thấy toàn nhặng bò khắp nơi.”
“ Nhị ca, đệ quan sát thấy có mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391345/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.