Giữa vòng vây của những rễ cây khổng lồ đen sì như xúc tu quái vật, Minh Long đứng thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão già gầy gò trước mặt. Hắn ý thức rất rõ sự chênh lệch về đẳng cấp giữa hai bên tựa như trời và vực. Tuy nhiên, bản năng sinh tồn mãnh liệt hối thúc hắn phải làm gì đó, thay vì đứng yên chờ chết.
"Oanh!"
Minh Long gầm lên một tiếng trầm thấp từ sâu trong cổ họng. Toàn bộ linh lực trong đan điền được hắn điên cuồng huy động tới mức cực hạn. Một luồng khí thế Kim Đan viên mãn rực rỡ bùng nổ từ cơ thể hắn, mang theo chút nóng bỏng còn vương lại của Dị Hỏa, tạo thành một lớp hộ thể bao quanh người và ngựa.
Lão già chống gậy chứng kiến cảnh tượng này liền khẽ nhướn một bên lông mày bạc trắng. Ánh mắt lão lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút khinh thường:
- Hửm? Chỉ mới đạt tới Kim Đan kỳ? Lão lắc đầu cười nhạt. Đối với lão, việc đích thân ra tay xử lý một tên nhãi nhép cấp bậc này chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.
Minh Long cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, mặc cho mồ hôi lạnh đã thấm đẫm lưng áo:
- Tiền bối, tại hạ và ngài xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Vì cớ gì ngài lại tốn công chặn đường vây bắt một kẻ tiểu bối như ta? Ngài rốt cuộc có mục đích gì?
Lão già cười lạnh một tiếng, âm thanh khô khốc vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch:
- Cũng chẳng có gì to tát. Lão phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4890599/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.