Nghe được câu trả lời đầy tự tin vọng ra từ căn phòng số 69, lão già đứng trên đài cao khẽ nheo mắt lại, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu lớp màn cấm chế mờ ảo để nhìn rõ chân dung kẻ vừa lên tiếng. Mặc dù trong lòng lão đã có chút dao động vì sự quả quyết trong giọng nói của đối phương, nhưng thân là người từng trải, lão vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, chậm rãi vuốt chòm râu bạc phơ rồi nói vọng lên với âm điệu trầm ổn:
- Khẩu thuyết vô bằng, lời nói gió bay, lão hủ không thể chỉ dựa vào một câu nói suông của các hạ mà giao ra bảo vật trân quý được, quy tắc giao dịch xưa nay vẫn luôn cần bằng chứng xác thực.
Không để lão già và đám đông bên dưới phải chờ đợi lâu, giọng nói của Minh Long lại một lần nữa vang lên, lần này mang theo sự thẳng thắn, chân thành nhưng vẫn giữ đúng lễ nghi của một vãn bối đối với bậc tiền bối:
- Tiền bối nói chí phải, là vãn bối đã sơ suất. Vãn bối xin thú thật, hiện tại bản thân ta chưa quy tụ đủ năm loại thuộc tính như người yêu cầu, nhưng cơ thể và công pháp ta tu luyện quả thực có thể dung nạp đa hệ mà không gây ra sự bài xích. Hiện giờ, ta đang sở hữu và làm chủ hai loại thuộc tính khác nhau là Phong và Lôi.
Lời vừa dứt, toàn trường như bị ném vào một hòn đá tảng, dậy lên những cơn sóng kinh ngạc dữ dội. Những tiếng hít khí lạnh vang lên khắp nơi, ai nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4890596/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.