Hoàng Luật nhìn Minh Long, ánh mắt nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm về bí mật của hắn. Ông chép miệng, giọng điệu có chút cảm thán:
- Thật ra, bản thân ngươi chắc cũng thừa hiểu rằng Dị thuộc tính không phải là rau cải trắng ngoài chợ mà muốn nói tìm là tìm. Nó là cơ duyên của trời đất, ngàn vạn năm mới xuất hiện một lần. Đến ngay như Thủy Vân Quốc chúng ta, lãnh thổ rộng lớn, nhân tài vô số, nhưng suốt bao nhiêu thế hệ qua, cũng đâu có ai may mắn sở hữu Dị thuộc tính như ngươi đâu.
Minh Long gật gù. Hắn biết, Bệ Hạ nói không sai. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, sự may mắn của mình không đến từ vận khí đơn thuần. Nó đến từ sự đặc biệt của chính đan điền hắn, thứ có thể định vị và cảm ứng được Dị thuộc tính trong một phạm vi nhất định. Nếu không có khả năng này, dù cho hắn có đi khắp thế gian cũng chỉ là mò kim đáy bể. Mà tìm trên thế gian này có người thứ hai có khả năng như hắn thì gần như là không thể.
Minh Long đáp:
- Bệ Hạ nói đúng.
Hoàng Luật liền nói thêm, dường như muốn cho hắn một con đường:
- Tuy nhiên, để có được thông tin về các loại Dị thuộc tính vô chủ thì cũng không phải là hoàn toàn không thể.
Ánh mắt Minh Long lập tức lấp lóe, trong lòng dâng lên một tia hy vọng:
- Mong Bệ Hạ chỉ giáo.
Hoàng Luật nói:
- Ngươi có thể tham gia kỳ đấu giá hội thường niên của Bách Bảo Các.
Minh Long lẩm bẩm:
- Đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705396/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.