Qua một khoảng thời gian co giò bỏ chạy, Minh Long cuối cùng cũng dừng lại, cả người như vừa từ chiến trường sống sót trở về, hai tay chống lên gốc cây, hơi thở phì phò không dứt.
- Phù… mệt quá…
Hắn thở như bò thở khói, mặt tái mét, quần áo xộc xệch, mồ hôi đẫm lưng, dáng vẻ chẳng khác gì một tên lưu lạc chạy nạn.
- Ta khí vận chó má thật mà… Vừa mới đặt chân đến thế giới này được bao lâu đâu, mà đã gặp đủ thứ phiền phức rồi…
Vừa lầm bầm xong thì một thân ảnh thiếu nữ trong suốt hiện ra trước mặt hắn, không ai khác ngoài Ngọc Nhi, vẫn là bộ dáng xinh đẹp, tay chống hông, lơ lửng trong không trung, cười khúc khích.
- Phiền phức nhiều thì ngươi mới nhanh có kinh nghiệm chứ sao. Không lẽ muốn cả đời ở Luyện Khí kỳ?
Minh Long lườm nàng, vẻ mặt đầy mệt mỏi pha chút bất lực:
- Ngươi bớt miệng chút đi.
Ngọc Nhi nhún vai, mắt long lanh vô tội, như thể mọi chuyện đều không liên quan đến nàng.
Minh Long cũng lười đôi co, mặt lại giãn ra, nhếch miệng cười đầy hứng thú:
- Được rồi, được rồi… để xem tên Lưu Tấn ngu ngốc kia có để lại thứ gì tốt không…
Hắn lấy từ trong người ra chiếc nhẫn trữ vật thu được lúc trước, đưa lên trước mắt, tò mò đánh giá. Theo chỉ điểm của Ngọc Nhi, nhẫn trữ vật sau khi chủ nhân chết sẽ trở nên vô chủ, lúc này chỉ cần nhỏ một giọt máu nhận chủ là có thể sử dụng.
Minh Long lấy dao cắt nhẹ đầu ngón tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705329/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.