Minh Long khẽ rên một tiếng, đôi mí mắt nặng trĩu từ từ hé mở, ánh sáng lờ mờ chiếu thẳng vào con ngươi khiến hắn phải chớp mắt vài lần mới dần thích ứng được. Toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, như thể mỗi khớp xương đều bị gãy vụn, tứ chi tê dại, cử động một chút cũng vô cùng khó khăn.
Cảnh vật trước mắt dần hiện rõ: một căn phòng nhỏ đơn sơ, mùi thuốc nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí. Bên cạnh giường, một tiểu cô nương chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tóc tết thành hai bím, khuôn mặt tròn trịa mang theo nét ngây thơ thanh thuần, đang chăm chú nhìn hắn.
Khi thấy hắn mở mắt, đôi mắt to tròn của nàng sáng lên, vui vẻ reo lên:
- Tiểu ca ca, ngươi tỉnh rồi!
Minh Long nhíu mày, một cơn đau như dao cắt lan khắp cổ họng, hắn hé môi, giọng khàn đặc, mang theo vị máu nhàn nhạt:
-…Đây là đâu?
Hắn cố gắng chống tay muốn ngồi dậy, nhưng chỉ vừa hơi nhích người, cơn đau từ vai phải lan thẳng ra cột sống, cả cơ thể như bị kéo rách ra từng mảnh. Hắn nhăn mặt, hơi thở gấp gáp, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tiểu cô nương hốt hoảng:
- Đừng, đừng cử động nhiều! Vết thương của ngươi còn rất nặng đấy!
Nàng nhanh tay đỡ lấy lưng hắn, khẽ khàng điều chỉnh tư thế để hắn ngồi dựa vào vách. Giọng nói mềm nhẹ mang theo sự lo lắng thật lòng:
- Đây là nhà của chúng ta. Chính gia gia ta đã ra tay cứu ngươi. Sau đó mang ngươi về đây băng bó, mấy ngày rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705321/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.