Chương trước
Chương sau
Rượu vừa hết, Sâm La Ma Đế đứng dậy, dõi mắt nhìn Vô Định Hà dòng nước, thản nhiên nói:
“Trận chiến này, bản Đế thua”
Hắn đường đường là một vị ma tộc Đại Đế, lại chủ động đi nhận thua với một kẻ tiểu bối, khiến Khương Ly giật mình kinh ngạc.
“Ta và ngài đạo niệm chiến, vừa mới bắt đầu, sao đã phân ra thắng bại rồi?” Hắn hơi không hiểu hỏi.
Một phen luận đạo, một bình rượu, Khương Ly đối vị Ma Đế này cũng không còn kiêng kỵ như trước. Vì thế, nghe đối phương chủ động nhận thua, hắn một bên thở dài nhẹ nhõm, một bên cảm thấy mất mát.
“Nhà ngươi ngược lại thú vị, Bản Đế dự định tha mạng cho ngươi, ngươi lại không ưng ý rồi?” Sâm La Ma Đế nhàn nhạt nói.
Khương Ly lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là vãn bối vừa rồi nghe ngài đàm luận thiên địa đạo lý, quá mức hăng say, nghĩ đến đạo niệm chiến kết thúc, trong lòng còn chưa mãn nguyện mà thôi”
Sâm La Ma Đế gật đầu, hắn sống đã lâu quá lâu rồi, từ Thái Cổ đến nay, đã trôi qua không biết bao nhiêu thời đại. Người cùng thời đại với hắn, đại thể đều đã đạo diệt hoặc độ nhập trong luân hồi.
Thật lâu rồi, mới có người đáng để hắn lưu tâm.
Sâm La Ma Đế ánh mắt lấp lóe, chốc lát, bàn tay nâng lên, ngưng tụ ra một giọt máu màu đen. Giọt máu đen này vừa xuất hiện liền tỏa ra một luồng uy thế mênh mông, đem đạo niệm thế giới rung chuyển dữ dội.
“Gặp nhau tức là duyên, đây là bản Đế một giọt tổ huyết, liền tặng cho ngươi”
“Nhà ngươi thân là nhân tộc, nhưng lại nắm giữ một tia huyết mạch Cổ Thần, cộng thêm bản Đế Cổ Ma huyết, chung lại với nhau, Thần, Ma, Nhân ba mạch cùng tu, ta thật muốn xem xem, mai này ngươi sẽ ra kết cục như thế nào ha ha ha”
Sâm La Ma Đế đem tổ huyết ném vào tay Khương Ly, tiếp theo ngửa đầu cười lớn rồi biến mất khỏi đạo niệm chiến trường.
Sâm La Đại Đế vừa đi, đạo niêm chiến trường cũng theo đó tan biến, mà Khương Ly linh hồn trở về trong thức hải của chính mình.
Từ trong linh hồn của hắn bay ra một tia sáng tím, hóa thành một vị tử y thanh niên. Ngay khi ánh sáng tím vừa rời khỏi, Khương Ly tu vi cũng theo đó mà trượt xuống, cuối cùng dừng ở Niệm Như Thác Đổ nhập môn, cả linh hồn chợt có một luồng cảm giác suy yếu, muốn ngủ say một giấc.
— QUẢNG CÁO —

“Đa tạ Lạc Vương ân cứu mạng” Khương Ly ôm quyền nói.
“Không cần cảm ơn, bản vương dù sao cũng là người đã chết, nếu không có trận chiến hôm nay, bản vương tàn niệm cũng sẽ có ngày đạo diệt mà thôi” Lạc Hiền Vương bình thản mở miệng.
“Không biết Lạc Vương có yêu cầu gì, chỉ cần Khương mỗ có thể làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực ra tay” Hôm nay thoát kiếp, tuy rằng cuối cùng là Sâm La Ma Đế từ bỏ sát tâm, nhưng nếu không phải Lạc Hiền Vương kịp thời cứu viện, cũng như bày ra đạo niệm chiến trường, Khương Ly tuyệt đối khó lòng sống sót.
Hắn không phải quân tử, cũng không phải tiểu nhân, nhưng có ân, thì phải báo đáp.
Lạc Hiền Vương gật đầu, chậm rãi nói:
“Lạc Thần trước khi đạo diệt, từng bảo, kẻ tiếp theo ngưng tụ ra Tử Sắc Ấn Ký, chính là đời tiếp theo Lạc Thần, có thể giúp Lạc Thần giới hóa giải vạn năm hạo kiếp. Bổn Vương cùng các vị Lạc Vương vẫn luôn tin tưởng điều ấy. Năm xưa bản vương ngưng tụ ra Tử Diễm Ấn Ký, trở thành Thần Tử, hăng hái tu luyện Bất Diệt Thánh Kinh, nhưng đến cuối phải từ bỏ nửa chừng, bởi vì ta mơ hồ cảm thấy, mình căn bản không phải người được chọn”
“Về sau, có một ít kẻ khác đồng dạng ngưng tụ ra ấn ký này, nhưng vẫn chẳng có bất kỳ người nào thành công”
“Cho đến một ngày, “ngươi” xuất hiện, không phải Lạc Dân, lại có thể học được Bất Diệt Thánh Kinh, lại có thể ngưng tụ ra Tử Diễm Ấn Ký, bổn vương liền biết, người mà Lạc Thần nói đến chính là “ngươi”. Vì thế, ta mới không tiếc cùng Kinh Dương Vương đại chiến một trận, để giúp “ngươi” về Đông Hoang”
“Sau này, Kiếp tộc xâm lấn, vào lúc Lạc tộc dầu sôi lửa bỏng, ngươi quả nhiên quay lại, suýt chút nữa liền có thể xoay chuyển tình thế. Chỉ tiếc chúng ta vẫn cứ thất bại, ta mới ngờ ngợ ra, người được chọn đó, không phải “ngươi” lúc đó, mà mà một cái khác “ngươi”!”
“Khi Lạc Thần Giới thất thủ, bổn vương đã làm ra hai sự chuẩn bị, đầu tiên là đưa người đến Đông Hoang bảo tồn hỏa chủng, thứ hai là thiết kế một tòa bí cảnh, giúp Lạc dân dựa vào nơi hiểm yếu mà tiếp tục chiến đấu”
“Bản Vương đã chết từ lâu, cũng không rõ tòa bí cảnh kia còn tồn tại hay không. Tiểu hữu hãy thay ta tìm hiểu chuyện này, nếu có thể, giúp ta cứu lấy những con dân còn sống đưa đến Đông Hoang. Lạc Thần giới là cố hương của ta, làm phiền tiểu hữu rồi”
Lạc Hiền Vương nói xong nhắm nghiền hai mắt, hắn vốn đã chết từ lâu, hiện tại thì là đạo diệt.
Đạo diệt đối với Đế giả, chính là hoàn toàn chết đi.
Thời khắc này, hắn hoài niệm, hoài niệm cố hương của hắn, mà thứ hắn hoài niệm nhất chính là một tên nữ tử xinh đẹp thướt tha.
— QUẢNG CÁO —

“Âu Cơ…”
Lạc Hiền Vương lẩm bẩm, ghi nhớ cái danh tự cuối cùng, rồi dần dần biến mất.
Linh hồn của Khương Ly đứng lặng thật lâu, trong đầu miên man suy nghĩ về những câu nói của Lạc Hiền Vương.
Tiếp theo một cảm giác suy yếu truyền tới, để hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.
……
Không biết trôi qua bao lâu, Khương Ly lần nữa mở mắt, chỉ thấy một vùng tăm tối địa đàm, nhìn quanh không thấy bóng dáng của Ma Phật Đại Sư đâu cả.
Người đã đi rồi.
Chuyện vừa nãy giống như một hồi mộng mị.
Giấc mộng ban đầu, chỉ có Khương Ly.
Giấc mộng cuối cùng, hai vị cao thủ tuyệt thế lần lượt biến mất, vẫn chỉ còn lại Khương Ly.
Trong thức hải, ngoài trừ ba trang kim sách, một tấm thạch lệnh ra còn trôi nổi một máu màu đen, tỏa ra vô biên ma khí.
Giọt máu này, là mình chứng rằng những chuyện ban nãy đều là sự thật.
Khương Ly quét sạch tinh thần, nhắm mắt điều tức.
Trận chiến lúc nãy, hắn mặc dù không bị trọng thương, nhưng tinh thần lực hao tổn quá nhiều, có chút suy nhược.
— QUẢNG CÁO —

Hồi phục chừng nửa canh giờ, Khương Ly mới mở mắt, trong tay hắn còn cầm lấy một tấm lệnh bài bằng đá, chính là Lạc Thần Lệnh.
Lạc Hiền Vương từng nói, đạo niệm của hắn ngủ say ở trong Lạc Thần Lệnh này mà tồn tại đến bây giờ. Nếu như thế, ở trong Lạc Thần Lệnh chắc hẳn phải có một không gian khác.
Nhẹ tỏa ra thần niệm, đêm lệnh bài bao bọc lấy, nhưng hoàn toàn không tìm ra nửa điểm manh mối.
Khương Ly thu hồi lệnh bài, chăm chú đánh giá giọt Ma huyết mà Sâm La Ma Đế ban tặng.
Giọt ma huyết này, là Tổ huyết cấp bậc, đây chính cơ duyên to lớn, nếu đem nó hoàn toàn luyện hóa, hắn sẽ có cơ hội trở thành Sâm La Ma Đế thứ hai trong tương lai.
Nhưng mà quá trình luyện hóa, phong hiểm quá lớn, có thể mất mạng, cũng có thể bị ma huyết đồng hóa, trở thành dị loại.
Vì vậy, giọt Tổ huyết này, tốt nhất chưa vội đụng đến.
Tiếp tục điều tức thêm chốc lát, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Long Đàm, dự định nhảy xuống dưới lấy Truyền Hỏa Bia, thì trong nhẫn trữ vật vang lên tiếng nói của Nghiệt Long.
“Tiểu tử, không cần xuống, bảo vật đã bị tên đầu trọc kia lấy đi rồi”
“Ừm” Khương Ly nghe vậy cười khổ một tiếng.
“Tên đầu trọc kia còn nói, nếu như ngươi muốn lấy lại bảo vật, thì đến Vạn Quỷ Thành tìm hắn, hắn đợi ngươi ở đó” Nghiệt Long lại nói.
Khương Ly cau mày, bàn tay nắm chặt, mục tiêu đến Kinh Thành lần này của hắn, xem như thất bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.