Chương trước
Chương sau
Khương Ly đẩy cửa đá ra, cẩn thận bước vào, mà Đạo Ý bên trong gian phòng cũng bắt đầu dần dần tiêu tan.
Tia Đạo Ý này, ẩn chứa rất nhiều bất đắc dĩ cùng không cam lòng. Có lẽ là Kinh Dương Vương trước khi tọa hóa lưu lại, bởi vì tác dụng của trận quang mà truyền lưu đến nay, lại bởi vì cửa đá được mở ra mà tan biến.
Đây là một vị Chân Vương cao thủ cuối đời sầu não ư…hắn sầu não vì điều gì?
Khương Ly cả người sà vào trong Đạo Ý, đứng lặng thật lâu. Mãi cho đến khi tia Đạo Ý này triệt để tiêu tán, hắn mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những vật dụng trong phòng.
Một tấm bồ đoàn cũ nát, một tấm đạo bào, một cái nhẫn trữ vật màu đen.
Trong phòng không hề có xương cốt, nói rõ Kinh Dương Vương trước khi chết đã đến đây, nhưng hắn lại không chết ở đây.
Khương Ly bước chân chậm rãi, đi tới cạnh bồ đoàn, cúi người nhặt lấy đạo bào cùng nhẫn trữ vật. Đạo bào vừa chạm vào tay, liền hóa thành tro tàn tản mát trên mặt đất.
Nhẫn trữ vật vẫn còn hoàn hảo nhưng được người bố trí phong ấn, dùng vạn tự chân ngôn trấn phong.
Vạn tự chân ngôn này, Khương Ly có thể sử dụng lệnh bài trong thức hải loại bỏ, nhưng khiến hắn để ý là vì sao chiếc nhẫn này lại bị phong ấn.
Chân Nhân đại vũ giả, sẽ bố trí dấu ấn Thần Niệm ở trên túi trữ vật, là phòng ngừa khi đánh rơi túi trữ vật bị võ giả cấp thấp nhặt được, trộm mất đồ đạc.
Loại dấu ấn này, khi võ giả đó tử vong cũng sẽ tiêu tán.
Còn phong cấm trên nhẫn trữ vật, là phòng ngừa chủ nhân chết mà tiêu tan, nên cố ý dùng vạn tự chân ngôn trấn phong, lộ ra đôi chút khó hiểu. Nếu như thế, theo suy đoán của Khương Ly, phong ấn không phải nhằm vào võ giả nhặt được nhẫn trữ vật mà nhằm vào đồ vật bên trong.
Tâm tư hơi động, Khương Ly chợt giật mình, bởi vì chiếc nhẫn vậy mà đang rung động nhẹ nhẹ, tựa hồ có vật gì ở trong muốn phá phong mà ra. Tuy nhiên, bao quanh nhẫn vạn tự chân ngôn chợt sáng lên, lập tức đem nó cố định.
“Đồ vật gì?” Khương Ly nhíu mày.
“Khương huynh có chuyện gì sao?” A Công lúc này cũng đi đến, vừa vặn hỏi.
Khương Ly lắc đầu, thần niệm nhẹ tản ra bao trùm lấy toàn bộ nhẫn trữ vật, càng vượt qua phong ấn nhìn vào.
Thần niệm vừa xông vào bên trong nhẫn, cả người hắn bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.
Bởi vì đập vào mắt hắn là một cái đầu lâu rất lớn, to bằng cả gian phòng, râu cá chép, sừng hươu, mắt to tròn, mũi nở, lúc hít thở phả ra từng luồng khói trắng.
Rồng
Nói đúng hơn là một cái đầu rồng, trước mặt hắn chỉ là cái đầu, còn thân thể thì giấu ở trong bóng tối, nhưng dựa vào kích thước của cái đầu rồng này, hắn có thể dự đoán được ngay kích thước của con vật.
Ít nhất cũng dài trăm trượng.
Khương Ly lăng loạn, không nghĩ bên trong nhẫn trữ vật này thế mà cất dấu một con rồng, còn may con rồng bị ngàn vạn dây xích trói chặt nằm bẹp trên mặt đất, bên ngoài còn được vạn tự chân ngôn phong trấn, nếu không, hắn chỉ có nước bỏ chạy mất dép.
Mà sự xuất hiện của Khương Ly cũng đánh thức nó. Chỉ thấy hai con mắt rồng chầm chậm mở ra, nhìn chằm chằm hắn, giọng nói ồm ồm như sấm nổ.
“Ngươi là hậu nhân của Trần Cảnh tiểu tử kia? Khà khà, mau chóng thả bản long đi ra, ca sẽ ban tặng cơ duyên cho ngươi”
Khương Ly không nói chuyện, hiếu kỳ nhìn tỉ mỉ con rồng trước mặt.
Rồng chính là yêu tộc Vương giả, mỗi con trưởng thành yếu nhất cũng là cấp bậc Chân Vương. Mà con rồng này tồn tại từ thời đại của Kinh Dương Vương, hơn nữa còn dài hơn trăm trượng, thực lực chỉ sợ không phải Chân Vương bình thường có thể so sánh.
Nhưng Khương Ly không sợ hãi cho lắm, tại trong mộng cảnh, hắn từng gặp qua Long Đế Động Đình Quân, từng tận mắt nhìn thấy ngàn trượng thân rồng. Đối với một con rồng cấp bậc Chân Vương, chỉ hơi giật mình đôi chút mà thôi.
Nghe giọng điệu của nó, hiển nhiên là nhận biết Kinh Dương Vương.
Hắn chợt hiếu kỳ, Kinh Dương Vương năm đó thực lực mạnh mẽ cỡ nào, lại có thể đem một con rồng bắt cóc, giam giữ ở đây.
Gặp Khương Ly không đáp lời, đầu rồng có chút không vui, lớn giọng:
“Tiểu tử ngươi đơ người ra đó làm gì, còn không mau thả bản long. Ca cảnh cáo ngươi, nếu không thả ca ra ngoài, ca sẽ nóng giận. Ca nóng giận đến cả ca cũng phải sợ hãi”
“Thật ồn ào” Khương Ly nhíu mày, liếc nó một cái rồi thu hồi thần niệm.
Con rồng này tựa hồ không đứng đắn cho lắm.
Mà thần niệm của Khương Ly vừa rời đi, con vật bên trong nhẫn tựa hồ vô cùng kích động, ra sức giãy dụa, khiến nhẫn rung động liên hồi. Còn may, bên ngoài vạn tự chân ngôn kịp thời lóe sáng, trấn áp xung động.
Khương Ly cầm lấy nhẫn ước lượng một chút, rồi đeo vào ngón tay trỏ của mình.
Hắn còn chưa quên mục đích tới động phủ này là để tu luyện, chuyện con rồng trong nhẫn, tạm thời để qua một bên.
Đứng ở bên cạnh A Công nhìn thấy hành động của hắn, không nói gì, mỉm cười hỏi:
“Khương huynh cảm thấy nơi này thế nào, thích hợp để ngươi bế quan chứ?”
Khương Ly đưa mắt nhìn hắn, đánh giá căn phòng nhỏ, mở miệng:
“Nơi này rất tốt, cảm tạ Độc Cô huynh”
“Chớ nên khách khí” A Công khoát tay.
Khương Ly gật đầu, bắt đầu trải Nguyên Thạch xung quanh gian phòng, chuẩn bị bố trí trận pháp.
A Công thấy vậy, vội quay đầu đi ra, đến bên ngoài ngồi chờ đợi, thay hắn hộ pháp.
Trận pháp bố trí xong, Khương Ly ngồi xuống bồ đoàn, vỗ túi trữ vật một cái, từ bên trong lấy ra Cố Mệnh đan.
Mười bình Cố Mệnh Đan, mỗi bình chứa chín viên đan dược, hẳn là đủ giúp hắn đem Mệnh Giáp bao phủ toàn thân đi.
Khương Ly nhắm mắt, lặng yên điều chỉnh trạng thái, một lần điều chỉnh liền là ba canh giờ.
Chờ trạng thái đạt tới đỉnh phong, hắn mới đổ ra một viên đan dược màu đen, nuốt xuống luyện hóa.
Đan dược vào bụng, lập tức tỏa ra từng đoàn khí nóng lan tràn khắp toàn cơ thể. Mà quanh thân hắn, bay lên nhàn nhạt kim quang, lại có bích diễm nhảy nhót, từng chút từng chút nhập vào cơ thể.
Bên ngoài da, dần dần hình thành một lớp màng mỏng trong suốt, bắt đầu từ ngón tay, kéo lên cả bàn tay rồi trải rộng khắp cơ thể.
Chừng ba khắc, viên Cố Mệnh Đan đầu tiên bị luyện hóa xong, Khương Ly ngựa không dừng vó, tiếp tục lấy ra viên khác ăn vào.
Đan dược từng viên từng viên tan biến, mà quanh thân hắn lớp màng trong suốt cũng đang lấy tốc độ cực nhanh bao khỏa.
Bùm
Khi luyện hóa xong bình thứ hai, Khương Ly thành công đột phá Ngọc Mệnh cảnh.
Nhưng hắn không dừng lại, mà tiếp tục tu luyện.
Đến khi viên Cố Mệnh Đan cuối cùng biến mất thì Khương Ly toàn thân cũng đã được bao trùm bởi một lớp Mệnh Giáp trong suốt.
Ngọc Mệnh cảnh đỉnh phong.
“Mệnh giáp đã thành…là thời điểm xung kích Nửa Bước Chân Nhân bình cảnh”
Khương Ly vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược màu trắng, xung quanh bao khỏa ba lớp hoa văn.
Vân Sinh Đan
Đây là Tứ chuyển đan dược, có tác dụng giúp võ giả cấp tốc củng cố cảnh giới, tránh tình trạng vừa đột phá tu vi không ổn định xuất hiện tai họa ngầm. Vân Sinh Đan này tự nhiên cũng là vật tiến cống của Vương gia, trước đó hắn vẫn cất giấu trong túi trữ vật, hôm nay mới có cơ hội dùng.
Khương Ly đem Vân Sinh Đan nuốt vào trong bụng, ánh mắt chợt nghiêm nghị.
Toàn thân bắt đầu khởi động, trong đan điền chín giọt nhị đoạn chân huyết cấp tốc xoay tròn, cả người 206 đoạn Ngọc Cốt lấp lánh, quanh thân cũng xuất hiện chín lớp kim thân mà Kim Thân bên ngoài thì bao bọc bởi một lớp Mệnh Giáp trong suốt.
“Phá”
Khương Ly hai mắt lẫm liệt, mở miệng, Bất Diệt Chân Ý ngập tràn mà ra, khiến hắn tóc đen không gió mà bay.
Một luồng khủng bố khí cơ từ trong nhà đá lan truyền ra bên ngoài, khiến toàn bộ động phủ bị đè nén muốn sụp đổ.
“Ừm” Đang nhắm mắt A Công chợt giật mình cả kinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.