Lão đạo sĩ đưa mắt liếc Khương Ly, rồi liếc Tô phu nhân, thân hình như con lươn trong chớp mắt đã trốn ra ngoài cổng Hắc Thị. Lão một bộ xương già, bản lĩnh khác thì không có nhưng bản lĩnh chạy mất dép thì phải thuộc hạng thượng thừa.
“Hây zà, xui xẻo xui xẻo, bần đạo vốn là người tốt trăm đời, xưa nay ăn chay niệm tam thanh, từ lúc xuất đạo đến nay vẫn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, tự nhận mình là người lương thiện nhất thiên hạ, thật không nghĩ chỉ vì chút nhân quả mà thành Tô Thuyên tiểu nha đầu kia nhân viên đa cấp, còn đắc tội với cái tên sát tinh này”
“Xui xẻo, xui xẻo, bần đạo vẫn nên tạm tránh trước rồi tính sau” Lão đạo khóe miệng lẩm bẩm, chân càng không chậm, nhoáng một cái đã chạy trốn đến cuối hẻm, lúc lão dừng bước trong tay còn cầm theo vài cái túi trữ vật vô cùng bắt mắt.
Một đôi mắt chuột nhìn ngó xung quanh, ra giọng oán trách: “A là đứa khốn nạn nào dám đem túi trữ vật đặt vào tay của bần đạo, định biến ta thành phường đạo chích hay sao?”
Lúc không thấy ai chú ý tới mình liền nhanh nhẹn cất túi trữ vật vào ngực áo, lẩn mất.
Hắc thị bên này, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đám võ giả khi nghe đến tên hiệu của Khương Ly, đoán được thân phận của hắn, sắc mặt đều tái xanh. Võ giả trước nay khoái ý ân cừu, không ai là người lương thiện cả, biết đâu vừa rồi mình mạnh mồm trào phúng, bị vị Đông Ly Chân Nhân này nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ly-tran-kiep-diet/1716920/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.