Chương trước
Chương sau
Sau khi Khương Ly cùng Lạc Thanh tiến vào Xích Qủy Cung, chợt có hai ông lão xuất hiện trước cửa cung, một người áo xám thân hình lực lưỡng, một người áo thanh sam nhỏ con hơn lưng hơi còng xuống.Hai người này, ông lão áo xám tỏa ra Hạ phẩm Chiến sĩ tu vi, mà ông lão áo thanh sam thì cả người yếu ớt liêu xiêu, như một lão nhân bình thường.Những thứ này, chỉ là ngụy trang, hai ông lão kia, kỳ thực là một gã Lạc Hầu, một gã Lạc Tướng.Trong đó lưng còng ông lão, tay chống quải trượng, khuôn mặt hiền hòa, ánh mắt trũng xuống tựa hồ tâm sự nặng nề. Chỉ là lúc nhìn thấy Khương Ly, mới nâng đầu ngước nhìn, ánh mắt hơi động.“Việt Thường hầu đang nhìn cái gì vậy? Có hứng thú với tên tiểu bối kia sao?” Bên cạnh ông lão lực lưỡng, hỏi nhẹ.“Không có gì, lão phu chỉ cảm thấy vị tiểu huynh đệ kia tương đối bất phàm thôi” Mặc thanh sam ông lão mỉm cười đáp.“A tiểu bối kia hình thể nhỏ bé, nhưng trình độ huyết khí lại không thua Trung cấp chiến sĩ đỉnh phong, ở cái tuổi của hắn, đã xem như rất lợi hại” Ông lão áo xám gật đầu, liếc mắt liền nói ra cấp bậc chân thật của Khương Ly, nhưng là không quá để tâm. Chưa phải Lạc Hầu, Lạc Tướng, thì còn chưa lọt vào mắt của lão.“Ta chỉ thắc mắc, lão bất tử ngươi kêu ta đến Vũ Ninh Bộ thăm dò, sao không trực tiếp đi tìm Đổng Thiên Hầu, đến Xích Qủy cung này làm quái gì?”“Lão phu thèm rượu, không được sao?” Việt Thường Hầu lắc lắc đầu, chống quải trượng đi về phía trước.Hắn chuyến này tới Xích Qủy cung, dự định mua một tấm hạ cấp cốt lệnh, muốn lẳng lặng uống rượu. Ai ngờ bên cạnh lão già lại hung hăng mua sắm Tướng cấp lệnh bài, ai chả đoán ra được lão ta là Lạc Tướng, tất nhiên mỗi cử động sẽ gây người chú ý, để mình mong muốn điệu thấp làm người lập tức bị phá diệt.Vừa mua xong cốt lệnh, thậm chí Xích Qủy cung cung chủ còn tự mình đi ra tiếp đón, ai chả đoán được bọn mình thân phận kinh người, làm sao điệu thấp đây?Việt Thường Hầu âm thầm chửi bậy, bước chân cũng nhanh hơn nửa nhịp.…………Mà tại lúc hai ông lão tiến vào Xích Qủy cung không lâu, ngoài cung chợt xuất hiện một tên thanh niên mặc áo bào tím, thân hình thon gầy, ánh mắt thâm thúy tựa hồ vũ trụ luân hồi. Mỗi bước chân của hắn giống như dung nhập vào trời đất, cho đến lúc tiến tới gần cửa, hộ vệ Lạc Hà mới giật mình phát hiện trước mặt mình có người.Áo tím thanh niên cũng mua một tấm trung phẩm cốt lệnh, nhìn lửng thửng bước đi hai ông lão, suy tư:
Loading...
“Việt Thường Hầu, Ngô Tướng hai tên này không ở bộ lạc tọa trấn, chạy đến Vũ Ninh Thành làm gì?”Chuyện của hai ông lão kia, tử y thanh niên chỉ là vừa nghĩ thoáng qua, lập tức bỏ mặc.Hắn hôm nay đến đây, không phải vì ân oán giữa Việt Thường Bộ cùng Vũ Ninh Bộ, mà chỉ vì trong lòng một tia cảm giác nên vượt qua mấy vạn dặm đường tìm tới.Hắn nghĩ tới bóng lưng của Khương Ly, trầm tư, đây là lần thứ nhất hắn thấy Khương Ly, nhưng bóng lưng ấy, lại giống cách xa vạn cổ, trùng điệp thương mang. Giống như tên thiếu niên vừa rồi cùng mình không thuộc về một thế giới vậy.Trong đầu chợt tìm tới vài dòng hồi ức, đó là chuyện hơn ba trăm năm trước, ngày đó hắn dựa vào một tia linh cảm, tự mình xông vào Vân Mông Trạch, cùng Kinh Dương Vương đại chiến chỉ để đảm bảo một con phàm điểu, để nó xông vào Thương Mang cổ đạo.Ba trăm năm sau, tia linh cảm ấy lần nữa nổi lên, khiến hắn giật mình, bỏ dở bế quan rồi dọc theo cảm ứng mà xuất hiện ở Vũ Ninh thành.…………Xích Quỷ cung phân thành năm tầng, mỗi tầng trưng bày một loại rượu khác nhau.Tầng thứ nhất trưng bày hạ phẩm Lạc Thần Tửu.Tầng thứ hai trưng bày trung phẩm Lạc Thần Tửu.×— QUẢNG CÁO —Tầng thứ ba trưng bày thượng phẩm Lạc Thần tửuTầng thứ bốn trưng bày Tướng cấp Lạc Thần Tửu.Mà tầng thứ năm, nghe nói chỉ khi nào thiết đãi Lạc Vương mới mở cửa, lại nghe bên trong cất giữ trân quý Thánh Tửu. Mỗi vò niên hạn đều không dưới ngàn năm.Khương Ly ở tầng thứ nhất đi dạo, ngửi mùi rượu thoang thoảng, ánh mắt khẽ sáng lên.Mỗi lần đi qua một quầy rượu, hắn sẽ uống thử một chén, nhưng không hề bỏ tiền mua, cũng không bình luận ưu khuyết của rượu. Ngửa đầu uống một ngụm, nhẹ nhàng cảm nhận, xoay người liền đi.Đi theo đằng sau Lạc Thanh có chút bất đắc dĩ. Nàng dẫn Khương Ly đến đây, còn tốn tiền mua hai viên trung cấp Cốt lệnh, mục đích là kiếm chỗ yên tĩnh ngồi xuống, cùng hắn bình phẩm, trao đổi kiến thức tu luyện.Nhưng từ khi vào Xích Qủy cung, gã Lạc Ly chiến sĩ này một mạch thử hết chỗ này chỗ kia, cũng chỉ quanh quẩn ở tầng thứ nhất.“Mà thôi mà thôi, đến nơi đây mục đích trước hết là uống rượu, Lạc Ly chiến sĩ muốn uống hạ phẩm Lạc Thần Tửu, vậy ta tạm thời cùng hắn uống một ít”Lạc Thanh mặc dù xuất thân cao quý, nhưng tính cách ngược lại vô cùng thoải mái, không quá câu nệ. Gặp Khương Ly lung tung thử rượu, nàng cũng lung tung uống theo. Chỉ có điều dù là Hạ phẩm Linh Tửu, nhưng nồng độ không hề nhẹ, Lạc Thanh uống chừng mười chén, khuôn mặt đã đỏ ửng, bước đi hơi chút chập chùng. Lại nhìn Khương Ly mặt vẫn thản nhiên vô cùng, tựa hồ uống nhiều như thế với hắn còn chưa thấm vào đâu.Khương Ly không để ý đang loạng choạng say Lạc Thanh, tâm hồn hắn chìm vào trong từng chén rượu, càng uống càng bình thản.Từng chén rượu vào cổ họng, hóa thành một dòng nước nóng, gây nên một tia cảm ngộ.Thế nhân lúc thống khổ, đau thương sẽ tìm đến rượu giải sầu.Thế nhân lúc may mắn, sướng vui sẽ uống rượu để trợ hứng.Vì sao uống rượu vào bi thương sẽ hóa giải, vì sao vui sướng uống rượu càng thêm hân hoan?Vì sao có người rõ ràng ngàn chén không ngã, trong lúc thương tâm một chén đã say?Khương Ly âm thầm suy tư, quanh thân Chân ý hòa vào trong rượu, dần dần lĩnh ngộ uống rượu đạo lý.Nhìn qua trong tay một chén rượu nhạt, Khương Ly dĩ nhiên thất thần, chợt ý thức được bản thân tựa hồ vừa chạm đến một loại Chân ý hoàn toàn mới.Võ giả bình thường, cả đời cảm ngộ được một loại Chân ý đã vô cùng may mắn.Khương Ly từ trong Bất Diệt Chân Kinh, trải qua bao phen cửu tử nhất sinh, ngộ ra Bất Diệt Chân Ý.
Lại từ một đêm nhìn lá thu rơi ở Thiên Hương thôn mà khiến Chân ý viên mãn.“Lá theo thu mà rơi, người theo mệnh mà chết, nhưng ta tu Bất Diệt chân ý, chính là mùa thu đến nhưng lá thu không rơi, mệnh muốn ta chết nhưng ta không chết. Chính là muốn cùng trời xanh tranh tự do, không thấy Hoàng tuyền không từ bỏ, là muốn nhảy lên ba nghìn dặm, muốn cùng trời xanh tranh bất tử…”Chân ý này thật mạnh, cũng thật phù hợp với hắn, chỉ có điều từ lúc đột phá tới viên mãn. Hắn chợt cảm thấy, Bất Diệt Chân ý là chân ý của hắn, nhưng cũng không phải của hắn.Cảm giác này cực kỳ mâu thuẫn, để hắn mờ mịt, không thấy con đường phía trước.Tựa như lần trước cùng Lạc Trường Sinh đàm luận.“Phàm nhân mơ hồ, Chân Nhân tỉnh” Hắn đã là Chân Nhân, tu ra Chân Ý, tự cho rằng mình thanh tỉnh, nhưng thực chất hắn vẫn mơ hồ, vẫn như kẻ say rượu lạc trôi giữa dòng đời.×— QUẢNG CÁO —Bởi vì cho đến lúc này, hắn vẫn không biết, hắn luyện võ là vì điều gì?Năm xưa, Khương gia bị diệt, ân sư vừa chết, Khương Ly luyện võ ý niệm chỉ là để báo thù, đợi khi thù được báo, hắn trong lòng không nỡ những chiến hữu ở Kiêu Dương thành, nên quay lại trấn giữ.Một trăm năm trôi qua, hắn cáo lão hồi hương, đại ca chết mất, người cũ không còn, bản thân cũng không sống được bao lâu. Hắn đã từng buông xuôi.Ai ngờ lúc sắp chết, Khương Ly nhìn thấy viên mãn Bất Diệt Chân ý, sắp chết phục sinh, xem như bắt đầu cuộc đời thứ hai.Chỉ là, lần này kẻ thù của hắn đã không còn, người thân của hắn đã mất, hắn cứ thế mơ mơ màng màng tu luyện, không rõ bản thân luyện võ mục đích.Khương Ly nỗi lòng chập chùng, suy nghĩ miên man, mỗi chén mỗi chén uống vào, để ánh mắt của hắn càng thanh minh, nhưng nội tâm càng mơ hồ.Bước chân chậm rãi đi ngang qua từng quầy hàng, rồi lần lượt thất vọng.Không, không phải! Đây không phải rượu mà hắn muốn, những chén rượu này không thể giúp hắn hiểu thấu, không thể giúp hắn tìm trở về tia cảm ngộ thoáng qua lúc nãy. Cho đến lúc hắn đi tới quầy hàng cuối cùng, bên trong phẩm rượu vẻn vẹn một ông lão mặc áo thanh sam, lưng hơi còng xuống.“Loại rượu đó...” Khương Ly đưa mắt nhìn chằm chằm vò rượu mà ông lão đang cầm.Ông lão mặc áo thanh sam tựa hồ cũng chú ý đến hắn, gặp Khương Ly đứng sững trước mặt, cười tủm tỉm, nâng chén lên lắc lắc.“Đây là rượu hoa quả bình thường, không phải Lac Thần Tửu”“Là rượu hoa quả sao” Hắn nghe được ông lão lời nói, trong đầu chợt lướt qua một vài chuyện cũ. Mười mấy năm trước, hắn thân mang trọng thương trở về Việt quốc, đến Thiên Hương thôn tìm Khương Bác.Khương Bác mời hắn một vò rượu hoa quả, do người dân Thiên Hương thôn tự ủ, rượu hương vị thanh đạm, lượng cồn rất nhỏ, uống vào cổ họng ôn hòa, không cay độc.Từ đó mười mấy năm, hắn mỗi ngày đều uống loại rượu này.Ông lão gặp hắn chăm chú, từ trên bàn lấy ra một chén khác, rót đầy đưa đến,“Đa tạ” Khương Ly tiếp nhận chén rượu, ngửa đầu uống sạch một hơi.Nhưng hắn lần nữa lắc đầu thất vọng, rượu này không phải rượu hắn muốn.“Vị tiểu huynh đệ tựa hồ đang muốn tìm một cơn say?” Ông lão mặc áo thanh sam chợt hỏi.“A” Khương Ly giật mình, nhìn ông ta. Hắn quả thật đang muốn say, nhưng càng uống càng tỉnh táo.“Bên cạnh ngươi vị cô nương này đã say rượu, nhưng tiểu huynh đệ, ngươi không phải cũng đang say sao?”“Nói như thế nào?”“Cô nương này say rượu, mà ngươi thì say tâm tình”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.