Lạc Thần Tông chủ phong Triêu Thiên Điện, ngồi đấy ba vị lão giả.Một vị trung niên cao gầy đạo sĩ, sau lưng đeo kiếm, tóc búi cao, dưới cằm nuôi hai tấc râu dài, nhắm mắt dưỡng thần.Ngồi đối diện, thì là một ông lão, mặc áo bào màu tím, toàn thân tỏa ra mùi dược liệu, hai mắt thâm quầng, đang thấp thỏm nhìn quanh.Còn lại một người thì lười nhác ngồi ở ghế chưởng môn, ngủ gà ngủ gật, không ai khác là Lạc Thần Tông đương đại chưởng môn Lạc Trường Sinh.Cả ba người nói đến đều là Vị Hà quận có danh tiếng đại nhân vật. Lạc Trường Sinh thì không nói, trung niên đạo sĩ tên là Lý Tu Dương, Ngọc Mệnh đỉnh cao cao thủ cũng là chưởng môn của Thanh Liên Kiếm Tông. Lý Tu Dương tu vị cao cường, Chân Nhân phía dưới hiếm có địch thủ, năm xưa ở Việt quốc cũng tưng xông ra to lớn tiếng tăm, danh hào Đoạn Sơn Kiếm Khách.Đoạn Sơn Kiếm Khách bốn chữ, ngược lại là một cái thú vị cố sự.Nghe đâu có lần Lý Tu Dương chu du Việt quốc, đi qua trong núi thôn làng. Thôn làng đó xa xôi hẻo lánh, mà con đường gần nhất đến thị trấn thì bị hai ngọn núi dốc đứng ngăn chặn, muốn rời thôn phải hướng phía dưới đi đường vòng, gấp mấy lần lộ trình.Trong thôn có một ông lão họ Ngu, bực mình hai trái núi chắn ngang đường về nhà, nên hàng ngày mang cuốc ra đào núi đổ đi. Đúng lúc gặp Lý Tu Dương du lịch qua, thấy như vậy kỳ sự, liền cười nhạo, Ngu lão chỉ là phàm nhân, cả đời không thể nào đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ly-tran-kiep-diet/1716823/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.