Ba ngày sau, Hoàng lão đầu quyết định rời khỏi. Lần này lão hồi hương, đầu tiên là thăm hỏi Khương Ly, sau đó là mang về chút vật tiếp tế cho số cư dân ít ỏi còn lại trong thôn. Người về già, thường sẽ tích đức, càng hơn nữa trân trọng tình cảm.Mấy ngày ở thôn, Hoàng lão đầu xin trọ cùng hắn một căn nhà tranh, giong đèn tới sáng tâm sự. Lão kể về mấy năm nay lăn lộn nơi đất khách quê người, kể về con cháu, kể về tuổi già hoài niệm, còn Khương Ly thì lẳng lặng ngồi nghe.Hạ Tuyết Đình cũng đi rồi, nàng dẫn theo chút Đông Minh Thành thổ sản tặng cho Khương Ly, rồi không tiếp tục để ý hắn. Nàng là Lạc Thần Tông đệ tử chân truyền, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là tu luyện, không thể vì chút việc vặt mà ảnh hưởng tiến độ. Hơn nữa, vì bảo hộ nàng, sư phó thậm chí sai phái một vị Ngân Cốt cảnh chấp sự làm hộ pháp, nàng rảnh nhưng người ta không rảnh, vì thế tốt nhất vẫn là đi sớm về sớm.Buổi sáng tuyết rơi dày đặc, một đoàn người ngựa chầm chậm theo sơn đạo ly thôn, nơi cửa thôn, lác đác vài người đưa đón.Trong đó một gã trung niên, mái tóc lốm đốm bạc, tựa lưng vách núi lặng thinh.Cũng không có đi nhìn liếc xe ngựa dần xa, nỗi lòng mảnh mảnh mông lung, thì ra đây là phàm nhân cảm giác, hắn chợt ngước nhìn trắng xóa tuyết rơi nở nụ cười, một cái không xóa nổi bi ai nụ cười.Nơi xe ngựa, Hoàng lão đầu thở dài, nhìn trước mặt thiếu nữ muốn nói gì lại thôi.Hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ly-tran-kiep-diet/1716800/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.