- A… - Mạc Cẩn thấp giọng kêu lên, thì ra là vì bị ngã ra giường, khiến ngón tay kia càng thâm nhập vào sau bên trong hành lang chật hẹp, giống như muốn xỏ xuyên qua người cô.
- Nói! Thằng nhóc trên khán đài kia là ai? – Nhưng mà Cố Cảnh Ngôn lại tàn nhẫn rút ngón tay ra, thay vào đó anh dùng vật cứng của mình dán sát vào trước miệng hoa huy*t đang ướt đẫm kia, khiến lớp vải ngăn chặn cửa huyệt kia bị nhiễm ướt.
- Thằng… thằng nhóc nào? Ai cơ… Aa… ôi… không… - Thấy mèo con không chịu ngoan ngoãn thú nhận, Cố Cảnh Ngôn xấu xa thong thả vẽ vài vòng bên ngoài hoa huy*t, rồi mới bắt đầu cắm rút – Aa… đừng… không được… ưm…
- Không được? Là không được ngừng sao, mèo hoang nhỏ!?
Cố Cảnh Ngôn nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người, nhân tiện cởi luôn bộ đồ lót còn lại trên người Mạc Cẩn, rồi cầm vật thô dài căng cứng đến muốn nổ tung kia để bên ngoài cửa huyệt, nhẹ nhàng ma sát, sau đó từ từ mạnh dần lên, khoái cảm kia như muốn bức điên cả hai người.
- Nói mau, thằng nhóc kia là ai?! – Cố Cảnh Ngôn cắn răng kiềm chế, bàn tay to dùng sức xoa bóp bầu ngực mềm mại, nhào nặn thành đủ loại hình dạng.
Mạc Cẩn sảng khoái đến mức điên mất, dục vọng mãnh liệt từng đợt từng đợt xông tới, đánh thẳng vào các giác quan cô, vật cứng của người đàn ông ma sát cánh hoa non mềm, đem đến khoái cảm làm dịu đi khát vọng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long/3266500/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.