Xương cốt Vân Nguyệt như rã rời, toàn bộ trọng tâm đều đặt trên người đàn ông phía trước, trong con mắt long lanh cũng chỉ nồng nàn với mỗi mình anh.
Trước đây hai đứa nhóc nhìn nhau thôi cũng không vừa mắt, thậm chí không có nghĩ đến có sẽ có một ngày như thế này, đôi môi cô thì thầm phả ra hơi thở âm ấm, âm thanh lưu luyến, hỏi một cách vô cùng tràn đầy sự mê hoặc, có thể không.
Nhưng đó chỉ là do đầu óc đang lên cơn sốt.
Cả người Yến Thiên không nhúc nhích chút nào, ngón tay nắm lấy eo thon của cô chầm chậm ôm lấy, chăm chú nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc đang cách mình càng lúc càng gần, đôi môi mỏng màu anh đào phơn phớt dần đưa tới.
Anh không có tránh đi.
Ngay sau đó, hai má truyền tới cảm giác ấm áp mềm mại.
Thời gian cực kỳ ngắn ngủi, ngắn đến nỗi gần như không có, quay đầu là có thể quên.
Lúc nhìn lại cô, cô đã không còn đứng vững nữa rồi, trán cô chống đỡ trên vai anh, ngất lịm đi.
Tư thế dùng một tay ôm cô tiếp tục giữ lấy, Yến Thiên gọi điện thoại cho nhóm bác sĩ riêng, sau đó nâng ngang người lên ôm vào lòng.
Trụ sở hội có những căn phòng đồng bộ, hướng ra công viên công cộng, bên trong sang trọng mới mẻ.
Chính giữa chiếc giường to màu trắng, Vân Nguyệt đang lặng lẽ nằm ngủ, thân hình ốm yếu được đắp trong chăn nhung, tóc dài như tảo biển xoã tung chia ở hai bên má trông giống như người đẹp đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-voi-anh-trang/3352146/chuong-16.html