Đã là chạng vạng, bầu trời phía tây bắt đầu ngả màu, bầu không khí bỗng nhiên ấm áp hơn hẳn.
Vân nguyệt chợt nhớ khi còn ở nước ngoài, vì cửa hàng tiện lợi khất nợ nên không thể trả tiền lương khiến cô lâm vào cảnh túng quẫn, chỉ có thể mang dáng vẻ khép nép và không phải cô không nhớ tới nhà họ Yến. Nếu cô có gia đình, liệu cô có thể giống bạn học nữ bên cạnh, bị muỗi đốt cũng muốn chụp ảnh để than phiền với người nhà hay không.
Đôi khi một vài điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, vô tình lại khiến con người ta thấy ghen tị.
Giống như bây giờ, Vân Nguyệt được ông cụ dẫn tới phòng khách, bởi vì hoa quả bày trên đ ĩa không phải loại tươi nhất, ông cụ đã lệnh cho người giúp việc mang đi đổi ngay trong vòng mười phút.
Không ai dám làm trái mệnh lệnh của Yến lão gia, Vân Nguyệt cũng không nói gì chỉ ở bên cạnh nở nụ cười nhẹ. Có lẽ là vì mới đến nên cô có chút cẩn trọng, hai tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
Khuôn mặt Yến lão gia vẫn luôn nghiêm túc, nhưng khi đối với người tốt ông lại thể hiện hết sự nhẹ nhàng của mình: “Chu Chu à, đều là người một nhà cả, cháu đừng khách khí.”
“——Đừng khách khí, đừng khách khí.”
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên, Vân Nguyệt kinh ngạc ngước mắt nhìn, cách đó không xa có một lồ ng chim được đặt trên bàn. Lần trước khi tới đây cô đã nhìn thấy nó, cứ tưởng nó chỉ là một con chim bình thường, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-voi-anh-trang/3352142/chuong-12.html