Vừa nãy trên bàn tiệc, Vân Nguyệt không có tiếng tăm gì, cảm giác như sự tồn tại của cô thật yếu ớt, nhưng không nghi ngờ gì, khuôn mặt không nhiễm hạt bụi kia rất thu hút, hoặc là không chú ý, một khi đã chú ý tới thì rất khó trong vòng hai giây có thể thu ánh mắt lại.
Đạo diễn Chương đưa cho Vân Nguyệt cành oliu* khiến mọi người bất ngờ nhưng cũng có thể hiểu được, nhưng nhà họ Yến lại xuất hiện sau đó, khiến người ta không hiểu tại sao.
*Cành oliu là một biểu tượng của sự phong phú, vinh quang và hòa bình. Thường được sử dụng cho vương miện người chiến thắng những trò chơi hay những cuộc chiến tranh đẫm máu.
Bầu không khí tĩnh lặng.
Một số người bắt đầu tò mò, toàn thân trang phục của Vân Nguyệt còn không đắt bằng cái túi xách mấy nữ ca sĩ, vừa nhìn là đã thấy không có lai lịch, làm sao có thể có quan hệ với nhà họ Yến, Yến thiếu lại còn đích thân mời cô lên xe?
Nếu là có quan hệ với nhà họ Yến, nào còn cần phải lấy lòng đạo diễn Chương.
Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Vân Nguyệt không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, lịch sự gật đầu, lại đưa ra câu trả lời khiến bọn họ mở rộng tầm mắt: “Thực xin lỗi, tôi có đặt xe trước."
Cô ấy thực sự từ chối cả hai bên?
Trái tim anh Triệu như có tảng đá lớn nặng ngàn cân đè lên, tình huống đêm nay có như thế nào, các lão đại đến như thế nào? Anh ta hoài nghi rằng mình đang mơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-voi-anh-trang/3352132/chuong-2.html