Việc chăm sóc trẻ con từ trước đến nay chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Muốn làm tốt điều này, trước tiên cần phải có sức lực vô hạn, kiên nhẫn trăm lần và tâm thái khoan dung.
Nhưng luôn sẽ có một số ít ông bố bà mẹ tương đối may mắn. Ví dụ như Chu Tự Thâm, yêu cầu đối với anh đã giảm một nửa so với những phụ huynh bình thường, còn Khương Gia Di lại chỉ bằng một nửa của anh.
Bởi vì con gái cực kỳ nghe lời, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn và ỷ lại vào mẹ.
Đương nhiên, cũng có lúc bé con sẽ không ngoan như vậy. Chẳng qua là những lúc đó cũng không cần cô nhọc lòng.
Ở cái tuổi vẫn chưa biết nói chuyện, người lớn thường rất sợ trẻ con khóc. Bởi vì ngoài những lý do như “đói bụng”, “buồn ngủ”, “thức giấc”, “tè dầm” và “đòi mẹ” thì rất khó đoán nguyên nhân của trận khóc ấy là gì.
Nếu là không khỏe thì càng khó khăn hơn, dù sao thì mắt thường cũng chẳng thể nào đoán được chỗ nào xảy ra vấn đề.
Nhưng ngoại trừ nguyên nhân bị ốm thì yêu cầu duy nhất của bé con khiến Khương Gia Di phải nhọc lòng chính là “đòi mẹ”. Cô chỉ cần ôm cục cưng bé bỏng kia vào lòng, một khi ngửi được mùi của mẹ, nhóc con sẽ từ từ ngừng khóc ăn vạ.
Chiêu này xịn hơn bất kỳ cách nào khác.
“Hình như không công bằng lắm đâu?”
Chu Tự Thâm bất đắc dĩ, giả vờ nghiêm túc ‘so đo’ với hai mẹ con: “Con gái đã quên là ai nửa đêm dựng dậy pha sữa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503085/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.