“Tiểu Di, đừng khóc”. Chu Tự Thâm vẫn muốn xác nhận tình hình lúc này của cô: “Hiện giờ em có đang ở với các bạn không? Vẫn ở nhà hàng đó chứ?”.
Nhà hàng đó cách đường Bạc Tiên không xa, ban ngày chủ yếu phục vụ bữa sáng, bữa trưa và trà chiều; buổi tối mở cửa kinh doanh như quán bar, môi trường và bầu không khí đều làm người khác yên tâm.
Anh vừa hỏi vừa vội vàng bước xuống lầu.
Nhưng một khi cảm xúc bị đè nén được giải phóng thì sẽ không thể dễ dàng thu lại được, huống chi còn là dưới tình huống cô uống say.
Người ở đầu dây bên kia vẫn đang khóc, như thể không nghe thấy lời nói của anh.
Chu Tự Thâm không còn cách nào đành phải dỗ cô trước: “Bây giờ Trần Thiện có ở cùng với em không?”
Cuối cùng cô cũng chịu trả lời: “Không có…”.
“Bây giờ em muốn gặp cô ấy không? Anh dẫn em đi gặp cô ấy hoặc đưa cô ấy đến gặp em được không?”. Anh tiếp tục cố gắng dẫn dắt chủ đề chuyển hướng chú ý của cô.
“Bây giờ cậu ấy đang ở cùng với bạn”. Khương Gia Di thút thít một tiếng: “Em không quấy rầy cậu ấy…”.
“Được, chúng ta không quấy rầy cô ấy. Vậy bây giờ em có muốn gặp anh không?”
Đầu dây bên kia vang lên một chữ “Muốn”, lẩm bẩm như nói mơ.
Chu Tự Thâm xuống tầng một, lấy chìa khóa từ tay người giúp việc rồi trực tiếp đi ra ngoài: “Thế có muốn bây giờ anh đến gặp em không?”
“… Muốn”.
“Được. Vậy em ngoan ngoãn chờ anh”.
Dứt lời, anh vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503080/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.