Từng “ví dụ” liên tục bị điểm tên, Khương Gia Di nghe đến mức đầu óc choáng váng.
Cô buột miệng hỏi: “Làm sao anh biết?”
Vừa dứt lời cô mới nhận thức được mình không khảo đã xưng, nhất thời không biết nên giải thích từ đâu. Cô chỉ có thể vội lùi lại hai bước, lắc đầu mỉm cười lúng túng: “Không phải như anh nghĩ đâu, có chút hiểu lầm trong chuyện này”.
“Hiểu lầm?” Chu Tự Thâm ung dung nhìn cô.
Khương Gia Di nhanh chóng gật đầu: “Anh không biết đâu, vì muốn bố đồng ý nên em nhất định phải dỗ ông ấy vui vẻ, sao anh lại không quan trọng được cơ chứ. Vào đêm Giáng sinh tuần trước, em nghĩ anh không đến đón em, lúc lên xe em buồn đến nỗi suýt khóc đấy”.
Vừa nói, cô vừa tỏ vẻ mặt đáng thương.
Anh khẽ thở dài: “Đáng thương vậy sao?”
“Không chỉ có vậy đâu!” Cô bỗng dưng rúc vào ngực anh lấy lòng, sau khi được anh ôm chặt, cô lập tức mím môi trưng vẻ mặt tủi thân: “Rõ ràng bạn trai em có mắt nhìn và hào phóng như vậy, nhưng em chỉ biết giấu giếm rồi nói dối họ đó chỉ là kim cương nhân tạo. Anh có biết phải nói dối khó chịu thế nào không? Anh không biết, anh cũng không muốn biết, anh chỉ quan tâm bản thân mình thôi”.
Bàn tay Chu Tự Thâm đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô chợt khựng lại, anh khẽ nhướng mày rơi vào trầm mặc.
Thế nào gọi là anh không biết, anh cũng không muốn biết, anh chỉ quan tâm bản thân mình?
Thật sự chưa từng thấy bản lĩnh trả đũa giống cô, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503068/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.