Nếu phủ nhận dường như sẽ có chút ngượng ngùng.
Mỗi chiếc hộp nhỏ đều trong suốt, tiện cho người cầm chúng có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Những thứ màu sắc rực rỡ đó cứ bày ra trước mặt họ, không hề ăn khớp với đồng hồ, cà vạt và quần áo xung quanh.
Khương Gia Di cực kỳ lúng túng. Bàn tay thon dài rút một ra một tấm thiệp từ trong hộp.
Cô vốn không muốn đọc nội dung trên tấm thiệp, nhưng ánh mắt lay động của cô lại không kiềm chế được dõi theo từng động tác của anh, cuối cùng rơi xuống hai dòng chữ đó.
Bạn có hiểu chính mình không?
Bạn có thể thể nghiệm được nhiều hơn.
Chu Tự Thâm nhướng mày, không nói gì.
Khương Gia Di lập tức chộp lấy tấm thiệp rồi ném lại vào hộp, đóng nắp qua loa.
“Thực sự không phải em. Mấy ngày trước, Trần Thiện nói với em có bạn đang lập nghiệp, muốn gửi tặng cậu ấy sản phẩm đầu tiên làm kỷ niệm. Cô ấy nói phải về nhà nên không kịp ký nhận, vì vậy mới nhờ em nhận giúp, nhưng em không biết bạn cô ấy lại làm cái này”.
Trần Thiện không nói trước! Nếu biết thì cô đã không bóc ra!
“Là em cũng không sao”. Giọng nói của Chu Tự Thâm nhàn nhạt bâng quơ, cười như không cười, đưa tay vén tóc mai của cô ra sau tai.
Sau đó, đầu ngón tay xẹt qua, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa vành tai đỏ như màu hạt lựu, động tác xoa nắn giống như đang vân vê một viên đá quý.
Khương Gia Di nuốt khan, đầu óc nóng bừng, không ý thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503056/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.