Chu Tự Thâm yên lặng nhìn cô, sau đó chớp mắt nhìn chiếc túi trong lòng, chuẩn bị lấy chiếc hộp trong đó ra.
“Đợi một chút!”. Bỗng nhiên, cô vươn tay ngăn anh lại.
Mặc dù sức lực và sự cản trở gần như không đáng kể, nhưng anh vẫn dừng lại: “Sao thế?”
“Nếu anh cảm thấy không hợp, hoặc không thích thì”. Khương Gia Di nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh có thể biểu hiện… khéo léo một chút không?”
“Đây là món quà em tặng tôi, tôi sẽ không thể không thích nó”.
Cô chần chừ trong chốc lát, lắc đầu: “Em hy vọng anh thật sự thích chính món quà này”.
Mặc dù cô rất vui khi nghe anh nói như vậy, nhưng chưa biết chừng những lời này chỉ để dỗ dành cô mà thôi.
Chu Tự Thâm tỉ mỉ nhìn mọi cảm xúc tinh tế trên khuôn mặt của Khương Gia Di, một lúc sau mới gật đầu: “Được”.
Thấy thế, Khương Gia Di buông tay, háo hức nhìn anh mở chiếc hộp. Khoảnh khắc chiếc đồng hồ hiện rõ trong tầm mắt, cô lập tức thở nhẹ, âm thầm theo dõi vẻ mặt của anh.
Phản ứng đầu tiên sẽ không lừa được người khác đâu nhỉ?
Những đường nét trên khuôn mặt anh bị ánh đèn vàng ấm áp trong xe làm mờ đi, hơn một nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối. Lúc nhìn xuống món đồ trong tay, vài giây trôi qua mà anh vẫn chưa hề phản ứng, dường như là có chút giật mình.
Tiếp đó, anh lấy đồng hồ đeo tay từ trong hộp, ngón tay vô tình cọ xát vào dây đeo.
Sau cùng, anh bỗng nhiên nhướng mày.
Khương Gia Di chợt căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503037/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.