Đó là một tấm thẻ phòng, phòng số 2501.
Khương Gia Di ngẩng đầu tỏ vẻ khó tin, tấm thẻ mỏng dính vậy mà lại là vấn đề hết sức nan giải, nhưng cô cũng không thể vứt bỏ, chỉ có thể nắm chặt nó trong tay.
Rõ ràng chân trước anh vẫn lịch sự chào hỏi Lương Hà, chân sau lại nhét thẻ phòng vào tay cô ngay dưới mí mắt Lương Hà… Anh thật sự đã đạt đến trình độ ngang nhiên làm “chuyện xấu” mà chẳng hề kiêng nể..
Cô lặng lẽ nâng cánh tay lên, muốn lợi dụng lúc Lương Hà không để ý để giấu thẻ phòng vào túi xách, nhưng thình lình nghe thấy người nói: “Chu Tự Thâm này, mẹ rất khâm phục anh ta”.
Khương Gia Di sửng sốt, thản nhiên hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Anh ta mới 30 tuổi mà đã có năng lực và tầm nhìn như vậy. Xuất thân danh giá, kinh nghiệm bao nhiêu năm không khiến anh ta xấu tính và kiêu ngạo. Ngược lại, anh ta sớm thu mình, cư xử chín chắn phong độ, điều này chắc không mấy người làm được?”
Khương Gia Di hơi ngạc nhiên, sững sờ mất hai giây mới nhớ ra chuyện quan trọng. Trong lúc hai người trước sau bước ra khỏi nhà hàng, cô bắt lấy cơ hội nhét thẻ vào túi.
Nhịp tim dồn dập cuối cùng cũng chậm lại.
“Mẹ, đây là lần đầu tiên con nghe mẹ khen một người như thế”.
“Mấy lão cáo già kia đều nói ‘hậu sinh khả úy’, có thể thấy anh ta quả thật rất ưu tú”.
“Theo lời mẹ nói, chắc hẳn anh ta là người hoàn hảo rồi”.
“Hoàn hảo? Trên đời làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503020/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.