Khương Gia Di nín thở nghe xong đoạn tin nhắn thoại này, kết thúc rồi nhưng cô vẫn chưa được thở phào nhẹ nhõm, trái tim bị treo ngược lên vì một tiếng “thầy Chu”.
Trong đầu cô dường như có một sợi dây đột nhiên bị siết chặt, rồi như bị ai đó trêu chọc mà run rẩy.
Cô vội vã trả lời: [Sao anh có thể nói như vậy với cậu ấy.]
Sau khi tin nhắn này gửi đi, đột nhiên cô nhớ tới gì đó vội vàng quay đầu lại, chột dạ nhìn thoáng qua Trần Thiện ngồi trước bàn ăn. Thấy đối phương không hề phát giác, lúc này cô mới thở hắt ra quay người lại, chậm chạp nắm chặt điện thoại không nhúc nhích.
Chu Tự Thâm đã trả lời trước khi cô gửi đi một tin nhắn khác, vẫn là tin nhắn thoại.
Khương Gia Di cúi đầu hậm hực, vầng trán dựa vào bức tường trước mặt, cả người như đang co rụt trong góc úp mặt hối lỗi.
Cô cắn môi, cầm lấy điện thoại chậm rãi đưa đến bên tai, tâm tình có chút vi diệu.
Tựa như lúc nhỏ bị bệnh nên phải tiêm thuốc mấy ngày liền, lần đầu tiên vẫn không biết sẽ có cảm giác gì khi kim tiêm đâm vào da thịt, nhưng khi đi tiêm lần thứ hai đã có thể dự đoán được cảm giác đau đớn ấy, kim tiêm còn chưa đâm vào mà cô đã không kìm được mà run rẩy.
Trạng thái của cô bây giờ chính là như vậy, thậm chí cô vẫn chưa nhấn mở tin nhắn thoại mà tai cô đã bắt đầu tê dại.
“Như thế không tốt sao?” Châu Tự Thâm tốt tính “giải thích”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503017/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.